Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 868:

Bọn họ muốn trở về, thừa dịp vụ thu thu hoạch năm ngoái chọn một lượng gạo ngon đem về.
Mặc kệ là Thư Lan hay là xấp nhỏ đều có thể nhận được.
Càng đừng nói cặp sinh đôi sắp đến giai đoạn cai sữa, gạo xay thành bột nấu cháo mới có nhiều dinh dưỡng.
Đương nhiên ý nghĩ này, người làm cha mẹ như bọn họ sẽ không nói ra.
Nói xong, Thư Lan càng nhất quyết không đồng ý cho bọn họ trở về.
Bởi vì quá là vất vả.
Khương Thư Lan không suy xét đến điều đó, thứ cô suy xét là sức khoẻ của Tiểu Thiết Đản.
Cô có hơi do dự: "Cha mẹ, hai người nhớ nhà thì thật ra có thể quay về, nhưng còn Thiết Đản....” Giọng nói của cô dừng một lúc: "Bệnh của Tiểu Thiết Đản, trước đó không phải có một bác sĩ đã từng nói sao, cháu nó ở hải đảo có thể vô ưu, nhưng nếu về quê quán ở Đông Bắc thì có thể sẽ phát bệnh."
Tiểu Thiết Đản đến hải đảo đã gần một năm, cũng xác thật chưa từng phát bệnh.
Nhưng nếu trở về Đông Bắc thì chưa chắc.
Ban đầu bọn họ đến thủ đô là định gửi gắm Tiểu Thiết Đản cho nhà họ Lôi, dù sao ngày thường hai đứa nhỏ gần gũi nhau, hai đứa cùng thường ở cả hai nhà.
Bổ sung đầy đủ những chi phí và đồ dùng sinh hoạt trong mấy ngày nay, nhờ nhà họ Lôi giúp họ trông chừng bé nửa tháng.
Đợi sau khi trở về, rồi lại đưa Lôi Vân Bảo về nhà bọn họ, chăm sóc nửa tháng.
Chỉ là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Khương Thư Lan lo lắng, để mẹ Khương hoãn lại thêm chút nữa, cô không xác định.
Vì bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Tiểu Thiết Đản.
Cô vô thức nhìn về phía cha Khương.
Cha Khương cũng khó xử.
Bỏ mặc Tiểu Thiết Đản một mình trên hải đảo, đúng thật là bọn họ không đành lòng.
Hơn nữa lão tứ ở quê mong ngôi sao mong ánh trăng chỉ muốn gặp Tiểu Thiết Đản một lần.
Nếu bọn họ trở về mà không dắt theo Tiểu Thiết Đản thì sẽ luôn cảm thấy rất có lỗi với lão tứ.
Cha Khương im lặng một lúc lâu, đưa ra quyết định dù vẫn còn khó xử.
"Chúng ta trở về nhiều nhất chỉ nửa tháng, theo lý thuyết thì sẽ không thành vấn đề, vả lại phương thuốc mà người nọ đưa cho lúc con gặp được trên xe lửa lần trước cha thấy cũng hữu dụng lắm, nếu như thật sự không được nữa thì chuẩn bị thuốc thang bỏ sẵn vào bị."
Lỡ như gặp vấn đề sẽ cho đứa nhỏ này uống thuốc ngay.
Nói nữa, cha Khương không tin đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản này lại yếu ớt tới vậy.
Mới đi một tí đã phát bệnh.
Thấy cha Khương đã ra quyết định, Khương Thư Lan không khuyên bảo nữa, cô quay đầu nhìn Tiểu Thiết Đản đang đứng một bên: "Tiểu Thiết Đản, còn ý của cháu thì sao?"
Nếu Tiểu Thiết Đản không muốn trở về thì bất kể ra sao cô cũng để Tiểu Thiết Đản ở lại.
Tiểu Thiết Đản mím môi, một lúc lâu sau vành mắt chợt đỏ: "Cháu nhớ cha cháu."
Ai nói đứa nhỏ là không tim không phổi chứ.
Chỉ là ngày thường chơi đùa vui vẻ cùng với đám nhóc nhỏ nên không có thời gian nhớ, nhưng giờ nhắc tới thì làm sao không nhớ cho được?
Khương Thư Lan cũng không biết khuyên bảo ra sao, cô khẽ xoa đầu Tiểu Thiết Đản.
"Lúc đi về đừng có chạy loạn, phải ngoan ngoãn ở nhà." Dừng một lúc, cô nhìn về phía cha Khương: "Cha, thuốc của Tiểu Thiết Đản từ giờ trở đi cứ cho cháu nó uống được không? Coi như phòng ngừa vạn nhất."
Hơn nữa cô tận lực suy nghĩ theo chiều hướng tốt, chỉ trở về có nửa tháng thôi.
Nhiều nhất không vượt quá một tháng.
Theo lý thuyết sẽ không có vấn đề lớn, nếu có vấn đề, vậy mấy năm nay Tiểu Thiết Đản cũng sẽ không sống sót.
Huống chi dựa vào tin tức Khương Thư Lan biết được từ khu bình luận, lúc Tiểu Thiết Đản xảy ra chuyện cũng là việc sau khi bé thành niên.
Nghĩ đến đây lòng Khương Thư Lan nhẹ nhõm không ít, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng vài phần.
Cha Khương nghe thấy lời Khương Thư Lan nói, ông suy nghĩ một lát rồi cũng bảo: "Cũng đúng, uống thuốc trước coi như phòng hờ."
Nếu đã quyết định phải tách ra, Khương Thư Lan bèn bảo Chu Trung Phong đi mua vé trước, bọn họ sẽ lên đường cùng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận