Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 841:

Lời này thốt ra, sắc mặt Chu Trung Phong càng tối sầm lại, cho vợ của An An xem, đồng thời người mất mặt còn có anh nha.
Để cho con dâu tương lai nhìn thấy anh bị con trai ruột câu nước tiểu sao?
Khương Thư Lan dường như biết anh suy nghĩ gì: “Vậy thì có làm sao? Anh cảm thấy con dâu sẽ đặt chú ý ở trên người của anh chắc?”
Khẳng định là ở trên người của An An nha!
Đến lúc đó Chu Trung Phong đều thành một lão già, ai xem nữa.
Đến lúc đó, người bị chê cười cũng là An An.
Lời này làm cho thần sắc Chu Trung Phong hơi hòa hoãn.
Ông chủ quán chụp ảnh bên cạnh tận dụng mọi thứ: “Đồng chí này, đứa bé chụp ảnh đầy tháng cứ như vậy, có chụp nữa không?”
Vừa rồi chụp hai lần đều không có chụp ra ảnh hợp quy tắc.
Hai bức ảnh này, thật ra có chút không phù hợp với thẩm mĩ thông thường.
Khương Thư Lan và chu Trung Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, cô nghĩ nghĩ nói: “Không chụp nữa, hai tấm này là được rồi.”
“Đến lúc đó rửa thêm ra cho chúng ta là được.”
Cô tính tính vài chỗ, nhà mẹ đẻ ở Đông Bắc một tấm, cha mẹ chồng ở Tây Bắc một tấm, ông bà nội ở thủ đô một tấm. Như vậy là ba tấm, bọn họ còn muốn chính mình giữ lại một tấm. Vậy ít nhất cũng phải bốn tấm ảnh.
Vừa nghe thấy số lượng ảnh rửa, ông chủ quán chụp ảnh liền mặt mũi hớn hở.
Chu Trung Phong đột ngột đánh gãy: “Chụp riêng cho hai người chúng ta một tấm.” Nói xong liền đem hai đứa bé lần lượt giao cho cha Khương với mẹ Khương. Không có hai đứa bé vướng bận, lập tức thuận mắt hơn rất nhiều.
Khương Thư Lan: “...”
Thấy ông chủ quán chụp ảnh còn thất thần, Chu trung Phong thúc giục: “Làm sao thế? Nghe không hiểu sao?”
Không phải ông ta nghe không hiểu, là ông ta mở cửa làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua người một nhà hào phóng như vậy.
Từ người già đến trẻ nhỏ, lại đến hai vợ chồng son bọn họ chụp ảnh riêng.
Gần như là đem việc buôn bán vài ngày gom lại làm hết trong một ngày vậy.
‘Nghe hiểu, nghe hiểu, tới liền đây.” Dừng một chút, ông chủ quán chụp ảnh nhìn thoáng qua trước ngực Chu Trung Phong chỗ ướt lộc cộc một mảnh: “Chỉ là, vị đồng chí này, cậu có muốn thay quần áo không?”
Quần áo trên người Chu Trung Phong còn bị nước tiểu của em bé làm ướt một mảng. Chu Trung Phong lắc đầu: “Không cần, để nguyên một bộ quần áo này cũng được.”
Một phương diện là anh không mang quần áo, một phương diện là Chu Trung Phong không muốn mặc đồ người khác đã mặc qua.
“Vậy được, tôi chụp ảnh riêng cho hai người.”
Khi Khương Thư Lan cìn đang ngây người, Chu Trung Phong liền ấn cô ngồi xuống dưới, ở bên tai cô nói nhỏ: “Chúng ta kết hôn cũng lâu rồi.”
Ảnh chụp lần trước của bọn họ, vẫn là hai ngày kết hôn kia, tính cũng gần một năm.
Khương Thư lan lập tức cười, tiếp đó liền cùng Chu trung Phong song song mà ngồi.
Răng rắc một tiếng.
Ông chủ quán chụp ảnh cùng không thể không thừa nhận, vợ chồng son này quả thật rất là đẹp đôi, ảnh chụp này rửa ra sợ cũng không kém nhau là mấy.
Chờ chụp xong hai tấm cuối cùng này, Khương Thư Lan liền tính sổ cùng ông chủ quán chụp ảnh.
Bọn họ chụp riêng muốn rửa thành hai tấm, cùng hai bức ảnh chụp hai đứa bé đầy tháng, mỗi bức rửa bốn tấm.
Cha Khương cùng mẹ Khương mỗi người chụp một bức, rửa mỗi người một tấm, các ảnh chụp chung khác Khương Thư Lan muốn ba tấm.
Cô muốn chính mình lưu giữ một phần, cho các anh lưu giữ một phần, một phần khác là cho cha mẹ mình bảo quản.
Cuối cùng còn lại hai tên nhóc, từng người chụp thành hai tấm, chụp ảnh chung rửa hai tấm. Tổng tính toàn bộ chụp ảnh cùng rửa ảnh trước sau liền tiêu hơn hai mươi tệ.
Nếu ở nhà người khác thì đây đều là non nửa tháng tiền lương.
Khương Thư Lan bọn họ vào thời điểm trả tiền, đôi mắt cũng không nháy một cái.
Còn không quên nhắc ông chủ quán chụp ảnh nhanh chóng xử lý: “Ông chủ, ngày mai chúng tôi còn phải ngồi thuyền rời đi, phiền toái ông chiều nay xử lý nhanh một chút, sáng sớm ngày mai chúng tôi tới lấy ảnh chụp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận