Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 271:

Trực tiếp mua từ căn tin về, không muốn ăn có thể không ăn.
Tiểu Trâu Dương không ngờ rằng bản thân đúng thật là đã mang đồ ăn từ nhà đến chuồng heo ở phía sau nhà cho heo ăn, vậy mà lại bị Giang Mẫn Vân phát hiện.
Nó có chút chột dạ, nhưng vẫn ngạnh cổ cãi: “Còn không phải do dì nấu ăn không ngon sao, nếu như đồ dì nấu ăn ngon thì tôi chắc chắn đã ăn rồi.”
Dứt lời lập tức đóng cửa phòng lại, chùm chăn qua đầu, trực tiếp đi ngủ luôn.
Cái này... Trâu Dương đang khóc lóc om sòm bên ngoài lập tức trợn tròn mắt, mẹ kế sao có thể xấu xa đến vậy.
Tự mình đi ngủ luôn rồi, cũng không lo chuyện cơm nước cho bọn họ nữa!
Tiểu Trâu Mĩ bên cạnh vẫn khóc, nhỏ giọng nói: “Anh, hay là chúng ta cứ ăn bánh ngô đi, thứ đó vẫn có thể ăn no được.”
“Ăn cái gì mà ăn? Em có còn chút tiền đồ nào không? Cha cưới mẹ kế về không phải là để nấu cơm cho chúng ta sao?”
Tiểu Trâu Mĩ lúc này liền nấc lên, Tiểu Trâu Dương ở bên cạnh ôm lấy con bé mà dỗ dành: “Nào, cùng khóc với anh hai, bà nội chắc chắn sẽ mua đồ ăn về, chúng ta phải cho bà nội với cha xem mẹ kế này ác độc đến mức nào, dì ta muốn chúng ta đói đến chết, không nấu cơm cho chúng ta.”
“Không khóc được nữa rồi.” Ách, Tiểu Trâu Mĩ che miệng.
“Vậy em nhớ lại mẹ đi, nhớ lại thời điểm mẹ không cần chúng ta nữa, bỏ chúng ta mà đi.”
Tiểu Trâu Dương vừa nói ra lời này, Tiểu Trâu Mĩ lập tức khóc to lên, muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.
Bên ngoài, bà lão Trâu vừa mua đồ ăn về chợt nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ khóc lên liên tục như ếch kêu.
Bà lão Trâu lúc này vứt rổ đồ ăn lên mặt đất, ôm lấy hai đứa nhỏ mà dỗ dành: “Có chuyện gì vậy? Sao mới một lúc chưa gặp mà hai đứa đã khóc lóc ầm ĩ như thế rồi hả?”
Tiểu Trâu Dương khóc rất lớn: “Bà nội, mẹ kế không nấu cơm cho bọn cháu, dì ta muốn bọn cháu đói chết.”
Lời này nói ra, bà lão Trâu lúc này vỗ cái bàn: “Cô ta dám sao?!”
“Cô ta hiện tại đang ở đâu? Bà nội sẽ đi tìm cô ta để tính sổ.”
Bà ta chỉ biết người con dâu đến từ nội thành này vốn không phải người tốt đẹp gì.
Vừa mới về đây làm dâu được vài ngày đã hiện nguyên hình.
Vừa thấy có chỗ dựa, Tiểu Trâu Dương lập tức nâng ngón tay chỉ vào trong phòng: “Dì ta đang ngủ, bọn cháu đều khóc nấc lên, dì ta vẫn mặc kệ bọn cháu.”
“Hay lắm, mẹ kế chính là người tán tận lương tâm, không phải con mình thì sẽ không thương yêu gì.”
Có người mẹ ruột nào có thể để con mình khóc lóc mà vẫn mặc kệ đâu?
Bà lão Trâu càng tức giận, gõ cửa phòng bồm bộp rung lên: “Giang Mẫn Vân, cô đi ra cho tôi!”
“Cô mau đi ra cho tôi!”
Giang Mẫn Vân khó khăn lắm mới bỏ qua được mấy đứa nhỏ, đang ngủ thì lại nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, theo bản năng mà bịt lỗ tai lại, nhưng tiếng đập cửa ở bên ngoài vẫn vang lên liên tục.
Cô ta thực sự là nhịn không được nữa, lúc này mới mở cửa ra, nổi giận đùng đùng mà quát: “Gọi hồn sao!?Muốn ngủ cũng không để cho người ta ngủ nữa!”
Buổi tối thì phải đi làm, ban ngày nấu cơm cho đứa nhỏ, thực sự làm cô ta muốn phát điên luôn rồi.
Tiếng quát lớn này không khỏi khiến cho bà lão Trâu hoang mang.
“Giỏi lắm, cô còn dám quát tôi sao?”
“Cô mặc kệ không nấu cơm cho mấy đứa nhỏ, còn dám lên giọng quát mẹ chồng mình.”
“Đúng là tôi không nên cho Dược Hoa lấy cô về mới phải.”
Lời này nói ra, Giang Mẫn Vân không còn chút buồn ngủ nào nữa, hoàn toàn thanh tỉnh rồi: “Mẹ, mẹ nghe lời con nói đã, không phải con không nấu cơm cho mấy đứa nhỏ đâu, trên bàn đều có bánh mà.”
Đó là đồ sáng nay cô ta tới căn tin mua được.
“Bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn mà cô lại cho bọn nhỏ ăn thứ đó sao?”
“Có chuyện gì vậy hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận