Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 542:

Lúc sư trưởng Lôi còn đang chần chờ, sư trưởng Lôi bên cạnh như thể biết được ông ấy đang suy nghĩ gì đó, lập tức nói: “Đồng hương của chúng tôi ở đây không phô trương lãng phí gì đâu, kể cả ở nơi này thì bọn họ cũng sẽ không trách móc.”
“Vậy đi thôi.” Tư lệnh Cao thúc giục Tiểu Trương.
Tiểu Trương gật đầu rồi nhìn thoáng qua sư trưởng Lôi.
Sư trưởng Lôi: “Nghe lời của lãnh đạo nhanh chóng mời người vào, thái độ với đồng hương có vẻ tốt một chút.”
Năm phút sau.
Ông nội Tiểu tay chống quải trượng, run run rẩy rẩy mà tiến vào, đi theo phía sau ông ấy còn có mấy cụ già nữa, ai nấy đều già đến mức gần đất xa trời rồi.
Trải qua làm lụng vất vả lâu năm khiến cho tấm lưng cao ngất của bọn họ khi còn trẻ cũng bị gù xuống.
Giống như một con rùa vô cùng già chậm rãi bò ở trên đất, trên người vác một cái mai rất nặng.
Vừa thấy mấy cụ già kia, tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi lập tức nghênh đón bọn họ: “Đồng hương, mọi người là?”
Đưa tay ra đỡ tay bọn họ, ở đây ông nội Tiểu là lớn tuổi nhất, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn đầy khắp mặt, thần sắc tang thương.
Ông nội Tiểu từ chối tay của tư lệnh Cao với sư trưởng Lôi, điều đầu tiên ông ấy làm chính là đặt ánh mắt lên người Hứa Vệ Phương, mở miệng hỏi: “Người này còn ổn không vậy?”
Tính tình tộc trưởng vẫn còn trẻ con, ông ấy không khuyên được thì đương nhiên cũng có chút tức giận, Chu Trung Phong tốt như thế mà sao quân đội lại đổi người như vậy được chứ?
Lúc này tộc trưởng mới trút giận lên người Hứa Vệ Phương như thế.
Tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi không ngờ người đầu tiên mà ông ấy hỏi khi tới lại là Hứa Vệ Phương.
Lúc này mới lắc đầu: “Không ổn lắm, bị ong đốt rất nhiều, thầy thuốc còn phải tiêm thuốc an thần cho.” Ngữ khí kể lể nhưng không có chút trách cứ nào.
Điều này khiến cho ông nội Tiểu hơi thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhận lỗi: “Tộc trưởng của chúng tôi vẫn còn nhỏ tuổi, dễ hận dễ quý, ghét nhất là kiểu người vong ơn bội nghĩa, cho nên hiện tại mới làm như vậy với người này.”
Sau đó ông ấy đổi chủ đề: “Nhưng mấy lãnh đạo cứ yên tâm, loại ong mật này là loại bình thường nhất, khi bị đốt tuy rằng đau nhưng cũng không đến mức mất mạng được đâu.”
“Tôi thay tộc trưởng trẻ tuổi lỗ mãng nhà chúng tôi tới xin lỗi cậu trai kia.”
Lúc ông nội Tiểu còn trẻ là người đã từng đỗ tú tài, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng nho nhã.
Một người già như vậy lại chịu nhận lỗi.
Tư lệnh Cao với sư trưởng Lôi vội từ chối: “Đây cũng là do đồng chí Hứa tự làm tự chịu mà thôi, không thể trách người bên ông được.”
Nói thật thì ban đầu tư lệnh Cao cũng hơi trách người của tộc họ Lê ra tay mạnh quá, nhưng nhìn một đoàn người già gần đất xa trời kia.
Bao nhiêu trách cứ đều tan biến hết.
Ai nấy cũng đều có lập trường của riêng mình, chỉ là những lập trường đó không giống nhau mà thôi.
Lần này Hứa Vệ Phương gặp phải vận xui lớn như vậy thì sau này hắn ta mới có thể nhớ kỹ được.
Nghĩ đến đây, tư lệnh Cao cũng nói thẳng luôn: “Đồng hương, không biết là ông tìm chúng tôi có việc gì?”
Kéo đối phương cùng ngồi xuống, nhưng trong phòng bệnh chỉ có hai chiếc ghế, căn bản không ngồi được, chỉ có ông nội Tiểu là được ngồi xuống, những người còn lại đều đứng hết tại chỗ.
Nghe thấy tư lệnh Cao hỏi như vậy, ông ấy lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt ban đầu còn mờ đục lúc này càng thêm mấy phần chờ mong.
Ông nội Tiểu hiểu được cảm xúc của mọi người, ông đưa tay ra nhét vào trong vạt áo trước ngực, sau đó lấy ra được một chiếc túi bên trong vạt áo vải thô của mình, lấy ra một tờ giấy, run rẩy đưa qua cho tư lệnh Cao.
“Đây là nguyện vọng của tất cả người trong tộc họ Lê chúng tôi, mong lãnh đạo mấy người trả lại phó đoàn Chu Trung Phong cho chúng tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận