Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1550:

Cậu ấy còn biết rõ, Trâu Dương đối với cậu ấy còn có địch ý, cho dù là nhiều năm như vậy khi nhớ đến thì cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Trâu Dương ấy à, chỉ là một người xa lạ thôi." Khương Bình An cười nói như vậy.
Dưới boong tàu, Trâu Dương đạp vào trong nước, nước đã dâng đến nửa hông, nhưng cậu ta lại giống như không nhận ra, chỉ lẳng lặng nghe một câu kia.
Trâu Dương, một người xa lạ mà thôi, cả người cậu ta có chút rét run, rõ ràng là nước biển tháng Tám, cũng có vài phần ấm áp của mùa hè, nhưng đối với Trâu Dương mà nói, lại lạnh như băng, lạnh đến cực hạn.
Lạnh đến mức làm cho xương cốt cả người cậu ta đều run rẩy theo.
Khương Bình An còn được người ta gọi là thiên tài Khương Bình An.
Nhiều năm về trước, cậu ấy còn phải ngưỡng mộ ngước nhìn Trâu Dương, nhưng bây giờ đã đổi thành cậu ta phải ngưỡng mộ Khương Bình An, thậm chí, ngay cả dũng khí xuất hiện trước mặt cậu ấy cũng không có.
Giống như một con chuột hôi thối, chỉ có thể trốn ở nơi tối tăm nhìn trộm người khác.
Còn có Khương Thư Lan, rõ ràng đời trước Khương Thư Lan chỉ là một bà nội trợ, nhà bọn họ chỉ đợi nhà cậu ta gọi là đến đuổi là đi, đời này lại hào quang đến mức có thể để thiếu gia nhà họ Lí phải tự mình đến nghênh đón bọn họ.
Trâu Dương đã ngồi ở đây một tuần, cậu ta so với ai khác đều biết rất rõ, tiệc rượu này đại biểu cho cái gì, có một tấm thiệp mời kia, còn được Lí Húc Dương tự mình đi nghênh đón đại biểu cho việc gì.
Đại biểu cho việc địa vị của Khương Thư Lan bây giờ thậm chí còn lợi hại hơn cả nhà họ Trâu đời trước.
Ít nhất kiếp trước nhà họ Trâu cho dù là đến cuối cùng, cũng chưa bao giờ được nhà họ Lí mời đến Hương Cảng, bởi vì không phải là người thuộc tầng lớp của nhà bọn họ.
Người ngoài hay trêu chọc nhà họ Trâu là người giàu nhất, nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu được, trong giới danh gia vọng tộc, nhà họ Trâu nhà bọn họ cũng chỉ là nhà giàu mới nổi sau này thôi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Trâu Dương trầm xuống, cậu ta theo boong tàu mà nhìn lên, nhìn thấy Khương Bình An và Chu Khiếu An được Khương Thư Lan dẫn theo bên cạnh, cùng một đám đại lão hàn huyên trao đổi.
Trâu Dương hiểu được, những phong cảnh và cuộc sống này vốn là của cậu ta và em gái cậu ta Trâu Mỹ.
Chỉ vì một sự lựa chọn sai lầm của cha cậu ta, và sau đó thành tựu của hai gia đình khác nhau một trời một vực.
Trên boong tàu, Khương Thư Lan luôn cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn cô chăm chú, mà Bốn Mắt cũng hối thúc cô: "Chị dâu đi vào đi ạ, đừng đứng đây lâu như vậy nữa.”
Cậu ấy cũng nhận ra điều gì đó.
Chỉ là đối phương quá mức mờ ám, giống như chuột trong cống rãnh vậy.
Làm cho người ta không dễ tìm, hơn nữa bởi vì nguyên nhân địa điểm, Bốn Mắt cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cầm một ly champagne, dẫn hai đứa nhỏ, nhìn chung quanh một chút, lúc này mới tìm một cái sô pha ngồi xuống.
Khu vực bên kia, cô ấy không thích lắm.
Bởi vì là một đám đàn ông, mỗi người bên cạnh đều có một đến hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi kế bên, hơn nữa lúc nói chuyện, đôi tay kia cũng không an phận.
Khương Thư Lan nhìn thấy loại tình huống như vậy, nhịn không được mà thở dài, sớm biết tiệc rượu là như vậy, cô cũng sẽ không dẫn theo hai đứa nhỏ đến đây. Sợ làm ô nhiễm đôi mắt thuần khiết của hai đứa nhỏ.
Sợ cái gì thì điều đó liền đến.
Một lát sau, Lí Húc Dương tới mời cô: "Chị Khương, không phải chị muốn xem bất động sản bên Hương Cảng sao? Em dẫn chị đi làm quen với mấy người nhé.”
Khương Thư Lan khựng lại một chút, nhìn về phía Khương Bình An cùng với Chu Khiếu An, hai đứa nhỏ này vẫn còn ở đây.
"Cô cứ đi đi ạ, cháu và An An sẽ ở đây chờ cô." Khương Bình An cảm thấy cũng không tệ lắm, điểm tâm cùng kem ở đây hương vị cũng không tệ, cậu ấy ở Tây Bắc thấy chỉ toàn là cát vàng, khi đến đây thức ăn được làm tinh xảo đến như vậy, không chỉ là mở ra thế giới quan cho Khương Bình An, mà còn mở ra cả thế giới quan cho Chu Khiếu An nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận