Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1460:

Lúc này mọi người đều quay qua nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Khương Học Dân lấy ra toàn bộ của cải của mình: “Cháu có bốn nghìn.”
“Toàn bộ sẽ được bỏ vào.”
Đây là thu nhập mấy năm nay của cậu ấy, toàn bộ đều đổ vào đây hết.
Khảm Nhi có chút do dự, nhưng nghĩ đến em trai em gái của mình, đều đang trong thời điểm cần dùng đến tiền, hắn liền cắn răng từ chối: “Tôi không góp vốn, tôi tham gia vào việc quản lý để ăn lương là được rồi.”
“Thầy Liêu thì sao?”
Thầy Liêu suy nghĩ một lúc rồi cũng lắc đầu.
Ông ấy là một thầy dạy nghề già, suy nghĩ nhiều, chỉ nguyện ý lấy một phần tiền lương chứ không muốn mạo hiểm bỏ tất cả gia tài của mình vào.
Dù sao thì Tĩnh An Hậu Lưu cũng chỉ là một công ty mới mở mà thôi.
“Cứ như vậy đi, tôi bỏ vốn bảy vạn, Khương Học Dân bỏ vốn bốn nghìn, ngoài ra, tôi cũng đầu tư thêm một vạn nữa, làm tiền vốn nhập hàng.”
“Tôi chiếm bảy phần, Khương Học Dân chiếm hai phần.” Dừng một chút, Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Khảm Nhi cùng với thầy Liêu, cô thực sự rất muốn mượn sức hai người này.
Vì vậy liền nói tiếp: “Khảm Nhi cùng với thầy Liêu, mỗi người một nửa còn lại.”
“Nhân viên rời đi thì cổ phần cũng đến kỳ chấm dứt.”
Sở dĩ cô chiếm bảy phần, vì cô đã bỏ tiền của mình ra, sau đó đưa công ty vào hoạt động, cần có mấy người Khương Học Dân tới quản lý.
Còn cô sẽ là người đứng sau thu tiền.
Khảm Nhi cùng với thầy Liêu đều có chút ngạc nhiên, không ngờ đến bọn họ cũng có phần.
“Như vậy có được không?”
Dù sao bọn họ cũng chưa bỏ đồng vốn nào hết mà đã nhận được một phần như vậy rồi.
“Tôi cũng có một điều kiện, nếu muốn nhận phần lợi nhuận này thì mười năm chưa được phép rời khỏi cương vị làm việc của mình, nếu như tạm rời cương vị công tác rồi thì phải trả lại cổ phần cho công ty.”
Hiện tại đã là năm tám mươi hai rồi, điều mà Khương Thư Lan muốn chính là, mười năm sẽ đủ cho Tĩnh An Hậu Lưu từ một công ty nhỏ trở thành một công ty lớn.
Đến lúc đó, nhân viên dự trữ cũng sẽ tăng lên dần, chứ không còn gấp rút như bây giờ nữa.
Điều kiện này thì có là gì chứ?
Khương Thư Lan cho bọn họ tiền lương dày như vậy, khiến cho bọn họ có muốn rời đi cũng khó mà rời đi được.
Vậy nên Khảm Nhi cùng với thầy Liêu không chút do dự mà đồng ý luôn.
Hai bên lập tức ký hợp đồng xong rồi.
Nhóm đầu tiên sẽ đi chọn hàng, còn Khương Thư Lan cùng với Khương Học Dân sẽ tiến hành sàng lọc.
Hiện tại nghiệp vụ của đội vận chuyển đã không còn chỉ cho bốn nhà xưởng của hải đảo nữa rồi, phát triển từ nhà xưởng, nghiệp vụ cũng bắt đầu thuần thục hơn, Khương Thư Lan từ sớm cũng đã bồi dưỡng được thêm những người mới rồi.
Cứ vậy Khương Học Dân cùng với Khảm Nhi chỉ việc làm theo.
Đi tới Dương thành nhập hàng, Khương Thư Lan tốn ba ngày nhập được rất nhiều loại hàng hóa đa dạng.
Đồng hồ điện tử, máy phát thanh, máy ảnh là loại đầu tiên.
Tất trong suốt, túi sách, văn phòng phẩm là loại thứ hai.
Mỹ phẩm hiệu Nhã Sương, son môi, bút bi là loại thứ ba.
Nhóm hàng đầu tiên sẽ nhập ba loại này.
Hơn nữa Khương Thư Lan cũng đã liên hệ với anh ba Khương ở bên kia, qua hai năm phát triển, anh ba Khương cũng từ bán một gánh hàng rong ở phố Bồ Câu mở được một cửa hàng ngay mặt phố đàng hoàng rồi.
Mà đồ bán bên trong cửa hàng đều là những đồ mà Khương Học Dân kéo về cho.
Đồng nghĩa là túi trái có tiền mà túi phải cũng có tiền.
Hơn nữa bán những thứ kia cũng không cần phải có phiếu mua, giá so với bách hóa đại lầu thì còn rẻ hơn.
Cửa hàng này của anh ba Khương vừa mới mở quả thực đã trở thành nơi được hoan nghênh nhất phố Bình Hương.
Điều khiến cho Khương Thư Lan không ngờ tới chính là, thứ bán đắt hàng nhất không phải là đồng hồ điện tử cũng không phải là túi sách hay văn phòng phẩm mà chính là tất trong suốt cùng với son môi.
Điều này khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên.
Dựa vào số liệu ở trên sổ sách, số lượng tiêu thụ tất trong suốt nhiều đến mức vừa nhập về đã trống không chẳng còn gì nữa.
Về phần son môi, tuy rằng không cháy hàng như vậy, nhưng màu son đẹp cũng rất dễ dàng bị người ta mua đến không còn gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận