Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 584:

“Chỉ có tôi là cảm thấy vợ anh ấy rất đẹp sao?”
“Thực sự rất trắng, cảm giác như trắng đến phát sáng luôn, hơn nữa nghe nói cô ấy đang mang thai, mọi người có nhìn ra được không? Tôi cảm giác dáng người cô ấy giống như cô gái trẻ còn chưa kết hôn vậy.”
Vẻ đẹp của Khương Thư Lan khiến người ta nhìn qua khó mà quên được.
Thậm chí còn thu hút được cả sự chú ý của phụ nữ.
Sau khi cô nghe được mấy lời bàn tán sau lưng thì có chút ngượng ngùng, cô nhẹ tay nhéo cánh tay Chu Trung Phong mà nói: “Chúng ta ra đến bên ngoài để đón cha mẹ em có được không?”
Chu Trung Phong biết cô ngượng ngùng, vừa giúp dìu cô, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người phía sau.
Không nói một câu nào hết, nhưng cũng đủ khiến mấy chiến sĩ nữ binh vừa rồi còn đang bàn tán phải giải tán hết.
Thực sự rất dọa người.
Đội trưởng Chu rất đáng sợ, cái tên diêm vương lạnh lùng kia không phải tự dưng mà có.
Đợi sau khi tàu cập bến.
Chỉ trong chốc lát, boong tàu buông xuống, mọi người ồ ập đi từ trên thuyền đi xuống.
Chỉ có duy nhất cha mẹ Khương là phải quay lại khoang tàu để lấy đồ, bọn họ đi chuyến này hận không thể mang cả nhà mình qua theo.
Mỗi người vác không biết bao nhiêu là đồ từ nhà tới tận đây.
Trên đường đi không biết bọn họ đã mang vác như thế nào, dù sao sau khi có Hầu Tử giúp đỡ bọn họ mang vác, đường đi mới dễ dàng hơn một chút.
Nhưng cho dù như vậy, Hầu Tử cũng chỉ vác được một phần, những thứ còn lại, vẫn chủ yếu là do cha Khương vác.
Thân hình nặng nề của ông ấy, trên vai lại gánh không biết bao nhiêu bao đồ, bao đồ cực kỳ nặng, ép đến hai vai cũng phải trùng xuống, nhưng ông ấy lại như thể không cảm nhận được gì hết.
Một đường chuyển đồ từ trên cờ lê xuống dưới tàu.
Cờ lê dừng trên tàu rất hẹp, phía dưới là nước biển đang dâng trào.
Mẹ Khương không dám xuống, cha Khương cổ vũ bà: “Bà xem Thư Lan kìa, Thư Lan đang đứng ở phía trước đúng không? Bà có muốn ôm con gái mình, sờ mặt con gái mình không?”
Được hỏi đến vấn đề này, đừng nói là đi cầu nhỏ, dù phải xuống núi dao, biển lửa, mẹ Khương đều cảm thấy mình có thể đi được!
Bà thở ra một hơi, men theo cây cầu độc mộc rồi chậm rãi đi xuống.
Khương Thư Lan đứng bên kia cây cầu, cô bước về phía trước hai bước, vươn cánh tay mình ra từ phía xa: “Mẹ, mẹ đừng sợ, nắm lấy tay con này.”
Một câu này khiến mẹ Khương trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ.
Ngẩn ngổ giống như nhiều năm trước lúc nhìn Thư Lan mới tập tễnh học đi vậy.
Khi đó bà ấy hướng về phía Thư Lan nhỏ vừa cười vừa cổ vũ, sau đó vươn tay ra gọi: “Thư Lan, đừng sợ, đến đây, nắm lấy tay mẹ này.”
Chớp mắt một cái, hai mươi năm đã qua đi.
Vẫn là hai người bọn họ, nhưng vai vế của bọn họ giờ đã thay đổi rồi.
Cô bé nhỏ cần bà che chở, có thể sẽ ngã xấp bất cứ lúc nào bây giờ đã trưởng thành rồi.
Cô có thể che chở được cho bà, đưa tay về phía bà, nói người mẹ như bà đừng sợ.
Rõ ràng dưới chân vẫn là dòng nước đang dâng lên, nhưng mẹ Khương lập tức có được một cỗ dũng khí vô hạn.
Bà bước thật nhanh về phía trước sau đó vươn tay ra về phía Khương Thư Lan.
Chỉ trong nháy mắt, từ cây cầu độc mộc đã đi được tới bờ biển, dáng người bà linh hoạt, một chút cũng không nhìn ra được là dáng của người già.
“Thư Lan....”
Mẹ Khương đi tới ôm Khương Thư Lan, Khương Thư Lan cũng bổ nhào vào lòng ngực mẹ Khương, trong nháy mắt, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, hương vị quen thuộc ập tới.
Khiến hốc mắt Khương Thư Lan lập tức đỏ lên, sống mũi cô cay cay nói: ”Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Liên tục gọi mẹ mà không ngại gì hết.
Một tiếng gọi mẹ này khiến mắt mẹ Khương cũng phải đỏ lên: “Gầy, gầy, gầy đi không ít rồi.”
Bà không nói ra được câu nhớ Khương Thư Lan, nhưng khi vừa xuống tàu, ánh mắt bà đã dán chặt vào Thư Lan, một giây một khắc cũng không tách rời ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận