Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 57:

Chủ nhiệm Vu đi nhận, vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, tức khắc vui mừng ra mặt: “Đồng chí Chu? Đúng đúng đúng, là tôi, tôi lập tức đi tìm đồng chí Khương Thư Lan.”
Ở một bên khác.
Khương Thư Lan ngồi trên xe máy kéo cả một con đường không nói chuyện, gió lạnh thổi rối tóc cô, dính ở trên má, khuôn mặt trắng sáng như sứ, tóc đen như mực, xinh đẹp đến kinh ngạc.
Cô suy nghĩ, vì sao Chu Trung Phong lại bị chậm trễ?
Tại sao trước đó bình luận nói nhao nhao như vậy, đây không phải là đang nhắc nhở cô chứ?
Dọc theo đường đi, Tưởng Tú Trân cũng đang suy nghĩ chuyện này, cô ấy không kiên định như Thư Lan, cô ấy lấy kinh nghiệm của người từng trải, lại cảm thấy như là đồng chí Chu bỏ đi rồi.
Hai người cả đoạn đường không nói gì, mãi cho đến sau khi đến đại đội sản xuất, nhảy xuống từ trên xe máy kéo.
Lúc này nhìn thấy mẹ Khương đứng ở cách đó không xa sốt ruột chờ đợi.
Mẹ Khương nhìn qua, giậm giậm đôi chân lạnh cóng, đi đến đón, đè thấp giọng nói: “Thư Lan, sao rồi?”
Gọi điện thoại thông báo rồi sao?
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Mẹ, con ở bên kia xảy ra chút trục trặc.”
Mẹ Khương sốt ruột mà trừng mắt, trong lòng lộp bộp: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nói hết chuyện hay chưa?”
Từ lúc có người nói thời gian càng kéo dài, sự việc càng có thể xảy ra nhiều chuyện không hay, tên lưu manh Trịnh Hướng Đông kia tới bức hôn, bà càng thêm sốt ruột với bên đồng chí Chu.
Vẫn không có ai trả lời.
Mẹ Khương không khỏi dời ánh mắt nhìn về phía trên người Tưởng Tú Trân: “Tú Trân, con qua đây nói cho mẹ biết.”
Tưởng Tú Trân không biết phải nói sao?
Im lặng một lát.
Tưởng Lệ Hồng cố ý mặc một bộ áo bông liền mũ năm sáu lớp mới, trang điểm cực kỳ theo phong cách tây, cô ta vừa cười vừa cắn hạt dưa: “Mẹ nuôi của con ơi, có phải mẹ hỏi Thư Lan nhà mẹ sao lại không liên lạc được với đồng chí Chu hay không?”
Tin tức Thư Lan đi liên lạc với đồng chí Chu, thật sự chỉ có người nhà họ Khương mới biết được.
Người khác cũng không biết.
Vậy làm sao Tưởng Lệ Hồng lại biết được?
Mẹ Khương đang kéo tay Tưởng Tú Trân không khỏi ngừng lại, bất giác mà nhìn qua, quát một tiếng chói tai: “Cô đang nói bậy gì đó?”
Tưởng Lệ Hồng phụt cười: “Mẹ nuôi, mẹ còn không biết sao, con rể kia của con mới vừa nghỉ chân ở công xã đại đội bộ đã nghe thấy được tất cả.”
“Tôi không cần cô nói, Thư Lan nhà chúng tôi sẽ tự nói.” Mẹ Khương cười lạnh một tiếng: “Ai mượn cô nói? Cô vội đi cướp phướn gọi hồn à?”
Câu này mắng có chút độc ác, người già trong nhà người ta qua đời, lúc đưa tang mới treo “bức phướn”.
Mà cha mẹ Tưởng Lệ Hồng đều đang khoẻ mạnh, cướp bức phướn làm gì cơ chứ?
Tuy mặt Tưởng Lệ Hồng hết đỏ rồi tái xanh một lúc lâu, tiếp theo, cô ta nghĩ đến đối phương cũng bị tức chết, mới có thể giậm chân như vậy.
Cô ta cũng không tức nữa, ngược lại có chút gấp không chờ nổi: “Mẹ không muốn con nói, con càng phải nói, mẹ không tò mò là con gái và con dâu nhà mẹ, vì sao không trả lời mẹ sao? Mấy đứa nó không dám nói, nhưng con thì dám nói nhé!”
Mọi người ở xung quanh cùng nhau xem náo nhiệt, tò mò: “Lệ Hồng, vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào? Cô mau nói đi!”
Tưởng Lệ Hồng xắn tay áo, thái độ đứng đắn, lúc này mới nói: “Còn không phải con rể làm lính của nhà họ Khương vứt bỏ Khương Thư Lan rồi à!”
“Cái gì?”
Mọi người khiếp sợ.
“Cô nói bậy, con rể của tôi là đồng chí tốt, nó sẽ không làm loại chuyện như vậy đâu!”
Mẹ Khương vừa nghe lời này, thiếu chút nữa bị dọa đến mất hồn mất vía, bên ngoài bà mạnh trong yếu phản bác.
Sợ cái gì liền làm tới cái đó!
“Con mà thèm nói bậy sao? Mẹ đi hỏi thử con gái cưng ngàn chiều vạn sủng của nhà mẹ đi! Có phải cô ta đi công xã không liên lạc được với phía bên kia hay không?” Tưởng Lệ Hồng mặt mày hớn hở hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận