Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 592:

Cô chỉ vào đất đầy trên sân: “Cha thấy số đất kia không? Con vẩy hạt giống, Chu Trung Phong xới đất bón phân tưới nước bắt côn trùng, con phụ trách ăn.”
Lúc cô nói lời này lập tức cười lên ha ha.
Khương Thư Lan vốn là người hay ngại ngùng, có thể làm cho cô cười thành tiếng như vậy đủ biết Chu Trung Phong tốt đến mức nào.
Cha Khương thấy vậy thì gật đầu.
Sau đó, Khương Thư Lan lại dẫn cha Khương đi hái cà chua, cà chua vẫn chưa chín hẳn, là cà chua xanh, cứng giống như hòn đá vậy.
Nhưng Khương Thư Lan thấy vẫn chảy nước miếng, cà chua xanh xào tiêu, xào lên thành màu xanh nhạt, vừa chua vừa cay, dù ăn với cháo hay với mì cũng đều rất thích hợp.
Khương Thư Lan hái một lúc tận năm quả cà chua: “Cha, số cà chua này đưa cho mẹ, để mẹ làm cà chua xào tiêu cho con ăn, con rất nhớ món đó.”
Từ sau khi mẹ Khương đến đây, Khương Thư Lan giống hệt như đứa trẻ vậy.
Cần cái gì, muốn ăn cái gì, chỉ cần gọi một tiếng mẹ thì lập tức sẽ có hết.
Cha Khương nhận lấy cà chua, rồi nhìn thoáng qua bụng của Khương Thư Lan: “Người ta hay nói thích ăn chua đẻ con trai, thích ăn cay đẻ con gái, con thích ăn chua như vậy, sợ là đẻ con trai rồi.”
Thực ra đối với cha Khương mà nói, lần sinh nở đầu tiên thì nên là con trai, như vậy địa vị trong nhà sẽ được vững vàng, tránh cho nhà chồng dị nghị nói xấu.
Sau khi có địa vị vững rồi, sinh lần tiếp theo có thể là con trai cũng được, con gái cũng được, thậm chí không sinh nữa cũng được.
Khương Thư Lan lại hái được hai cây đậu sừng dài, đầu sừng rất non, dài nhỏ thẳng tắp.
Cô trực tiếp cắn một miếng, mùi tanh của đậu ập tới, cô ghét bỏ mà vứt đậu sừng vào trong rổ.
“Không biết nữa ạ... Lúc trước chị Thủy Hương thích ăn chua, nhưng chị ấy vẫn sinh con gái Nhị Nhạc của nhà chị ấy.”
Cha Khương ung dung nhìn cô: “Đợi thêm mấy tháng nữa, để cha xem tưa lưỡi cho con thì sẽ biết là nam hay nữ ngay ấy mà.”
Thực ra vẫn còn những biện pháp dân gian khác để phân biệt, nhưng không được chính xác cho lắm, cha Khương vẫn muốn tự đưa ra kết quả chắc chắn trong phạm vi của mình hơn.
Khương Thư Lan vâng một tiếng, vô tư nói: “Sinh con trai hay con gái thì cũng giống nhau hết.”
Dừng một chút, cô lại nhỏ giọng nói: “Con lại có cảm giác hình như Chu Trung Phong thích con gái hơn?”
Dù sao mỗi lần đối phương sờ bụng cô, sẽ cực kỳ ôn nhu mà kêu con gái trong bụng nghe lời một chút.
Không được làm phiền mẹ.
Lời này khiến cha Khương không khỏi gật đầu, trong mắt hiện lên tia vui mừng: “Chu Trung Phong thực sự rất tốt, Thư Lan nhà cha gả tới đây là đúng rồi.”
Vừa dứt lời, nhà bên cạnh lập tức truyền đến thanh âm.
Là Miêu Hồng Vân.
Chị ấy mang một chiếc túi to đến: “Thư Lan, cà chua nhà chị sắp chín ngập vườn rồi, chị hái cho em được mấy quả cà chua chín đây, em làm rau trộn cũng được, nấu thành canh cũng được.”
Dừng một chút, lại mang ba quả dừa xanh tới: “Lão chồng nhà chị có lên núi huấn luyện ngoài trời, gặp mấy cây dừa hái được một túi to mang về, chị cho em mấy quả, cho chú thím nếm thử cùng nữa.”
Đây dường như đã thành quy tắc của hai nhà rồi.
Không cần ra ngoài gõ cửa, cứ vậy trực tiếp vứt đồ qua vách tường, vô cùng thuận tiện.
Khương Thư Lan thuần thục mà kiểm tra đồ, còn không quên nói lời cảm ơn với Miêu Hồng Vân, lại dẫn cha Khương còn đang trợn mắt há hốc mồm, vào trong phòng rồi ông mới nói: “Người hàng xóm này của con cũng không tồi nhỉ.”
Là người có nhiều kinh nghiệm, bởi vì lý do này, vậy nên cha Khương càng muốn quản chuyện của chị ấy, cố gắng cân nhắc xem nhà hàng xóm rốt cuộc có bệnh gì mà không sinh con được?
Xem có thể giúp đối phương mang thai được hay không?
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, không có con tương lai sau này sẽ rất đau buồn cô đơn, vô cùng đáng thương.
Khương Thư Lan còn không biết, vì Miêu Hồng Vân ném đồ qua nhà cô mà khiến cho cha cô hạ quyết tâm lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận