Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 879:

Bên kia cất tiếng: "Tiểu Hồ à, cô giỏi thật, đến cả bộ đội ở hải đảo cũng liên hệ được, lần này coi như cô lập được công lớn cho xưởng rồi."
Vừa nghe lời này, lòng Hồ Vịnh Mai lập tức thả lỏng.
Cúp máy: "Tới đây tới đây, em gái Khương, chúng ta tới ký hợp đồng."
Con vịt tự đưa tới miệng này không thể để nó bay được.
Trong bụng hai người đồng thời nghĩ vậy, nhanh chóng lấy giấy bút ra phác thảo bản hợp đồng.
Dưới lầu.
Chu Trung Phong bồng con nhỏ, vác hành lý, không phải anh không muốn đi theo mà vì sợ bỏ lỡ xe nhà đến đón.
Chẳng mấy chốc.
Cảnh vệ của ông nội anh đã tới, từ đằng xa đã nhìn thấy Chu Trung Phong đứng giữa cơn gió lạnh, trong lòng bế hai đứa nhỏ.
Vác hành lý trên lưng.
Trông rất là… đáng thương.
Chú Quách cảnh vệ dừng xe lại, lập tức tiếp nhận hành lý, còn không quên tìm kiếm khắp nơi: "Trung Phong, vợ cháu đâu?"
Chu Trung Phong chỉ vào quán trà, giọng điệu bất đắc dĩ lại kiêu ngạo mà nói: "Bàn chuyện làm ăn….”
Chú Quách: "??"
Chú Quách sửng sốt một lúc lâu, chẳng phải nàng dâu nhà Trung Phong chỉ mới lên thủ đô lần đầu thôi sao?
Trời xa đất lạ thế này nói chuyện làm ăn cái gì kia chứ!
Cho đến khi hai người Khương Thư Lan và Hồ Vịnh Mai bước từ trong quán trà ra ngoài, cả hai đều nói cười vui vẻ.
Khương Thư Lan chủ động vươn tay, ngữ khí chân thành tha thiết: "Chị, đây là bản phác thảo tờ hợp đồng, chị lấy về cho lãnh đạo của các chị xem thử, nếu có bất kỳ vấn đề gì có thể liên lạc với em mọi lúc."
"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, em sẽ ở thủ đô ít nhất nửa tháng."
"Đến lúc đó chị tới tìm em hoặc em đến xưởng sắt thép tìm chị đều được."
Cô thật sự rất chu đáo, gần như đã suy xét hết mọi mặt, tranh thủ để Hồ Vịnh Mai không có bất kỳ nỗi lo nào sau này.
Cuộc làm ăn này Khương Thư Lan là người biết xử thế.
Không những khiến Hồ Vịnh Mai an tâm hơn mà còn coi trọng cô thêm vài phần: "Em gái à, không nói cái khác, lần này chị tới Dương Thành, vận may lớn nhất của chị có lẽ là gặp được em trên cùng chuyến xe."
Không thì làm sao có thể thuận lợi như vậy.
Khương Thư Lan khẽ cười, còn định nói gì đó thì vừa ngoái đầu đã thấy Chu Trung Phong đang bế hai đứa nhỏ đứng cách đó không xa, còn có cả chú Quách đang xách hành lý đứng bên cạnh anh.
Cô lập tức sững sờ, thu hồi tâm tư muốn hàn huyên, nói: "Vậy nha chị, chúng ta cứ quyết định thế nhé."
"Người nhà của em cũng tới đón em rồi, đến lúc đó chị có yêu cầu gì thì cứ gọi vào số điện thoại trên đây."
Hồ Vịnh Mai ừ một tiếng, nương theo ánh mắt của Khương Thư Lan nhìn qua bên ấy, chồng của cô thì chị ta đã từng gặp qua trên xe lửa.
Chỉ là khi nhìn thấy chiếc xe Jeep kia và chú Quách đang xách hành lý, ánh mắt Hồ Vịnh Mai tối lại.
Chị ta có thể từ một người bình thường leo lên chức vị phó chủ nhiệm bộ phận mua sắm, tất nhiên không phải kẻ ngốc.
Không nói biển số của chiếc xe ấy, lái xe Jeep đến đón người, chỉ có những gia đình giàu có trong thủ đô mới làm được.
Gia đình bình thường đừng nói xe Jeep, đến cả bánh xe cũng không mua nổi.
"Vậy được rồi, em gái Khương, chúng ta lần sau gặp lại." Thái độ của Hồ Vịnh Mai càng nhiệt tình hơn vài phần.
Khương Thư Lan cười gật đầu, bản thân cầm một phần hợp đồng, lòng hạ quyết tâm.
Sau khi tạm biệt Hồ Vịnh Mai, cô bèn đi về phía Chu Trung Phong đang đứng ven đường, bốn mắt nhìn nhau.
Cô gật đầu với Chu Trung Phong, anh hiểu ngay là chuyện làm ăn đã thành.
Chỉ là đứng trước mặt chú Quách không tiện bàn về chuyện làm ăn.
Khương Thư Lan cũng không nói tiếp nữa, lại chú ý thấy hai đứa nhỏ đều được Chu Trung Phong bế trong lòng sau lớp áo khoác, làm vậy bọn nhỏ sẽ không cảm thấy lạnh.
Có điều sắc mặt của Chu Trung Phong lại có phần tái đi, rõ ràng che chở con cái nên không chịu lo cho mình.
Gió bắc ở thủ đô vẫn rất lạnh.
Khương Thư Lan mím môi, thấp giọng nói: "Đưa con cho em, anh mau mặc quần áo kỹ lưỡng vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận