Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 342:

Anh vốn nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc ở anh rồi nhưng ngàn vạn lần không ngờ đến sư trưởng Lôi vậy mà lại gặp riêng Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Đã nói xong rồi.”
“Không sao đó chứ?” Trên mặt Chu Trung Phong không giấu được sự lo lắng: “Ông ấy tìm em nói gì đó?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không có việc gì, đã nói xong rồi, chỉ nói một số chuyện quá khứ.”
Cô cực kỳ bình tĩnh, mà điều này lại khiến cho Chu Trung Phong có chút bất an, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh từ trước đến nay bỗng chứa vài phần gấp gáp: “Là do anh không tốt, không chăm sóc em thật tốt.”
Khương Thư Lan cười cười: “Nói gì vậy, Chu Trung Phong anh bận thì đi đi!”
Giọng điệu rất là khách sáo. Điều này khiến cho lòng Chu Trung Phong cũng trùng xuống theo, môi anh mấp máy: “Thư Lan, anh… thật sự xin lỗi.”
Khương Thư Lan ngẩng mặt trắng như sứ nhìn nhìn anh: “Không cần, em không có chuyện gì, tất cả đều tốt, mà thôi em thấy trời hình như sắp mưa, em về trước lấy quần áo vào đây.”
Dứt lời cô liền xoay người chuẩn bị về nhà.
Chu Trung Phong vươn tay kéo cô lại, kết quả bị Khương Thư Lan tránh ra, cô xoay người đi mất.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua cánh tay bắt hụt của mình, mím môi thật chặt.
Giây tiếp theo.
Bờ vai của anh bị người ta vỗ vỗ: “Cãi nhau với vợ à?”
Là đoàn trưởng Na đến văn phòng uống nước, không ngờ lại bắt gặp phải cảnh tượng như vậy.
Vốn dĩ Chu Trung Phong không định nói, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó anh hỏi: “Đoàn trưởng Na, sau mỗi lần anh với chị dâu Miêu cãi nhau thì giải quyết như thế nào vậy?”
Cái này… Những lời nói này có thể được thốt ra từ miệng Chu Trung Phong thật đúng là lạ kỳ.
Đoàn trưởng Na cầm ly men nhấp một hớp nước trà, xoa miệng nói: “Còn có thể làm sao nữa? Nhận lỗi thôi.” Anh ấy thở dài: “Haiz, cậu không biết phụ nữ tức giận thì sẽ khó khăn bao nhiêu đâu.”
Lời này quả thật chọc đến những suy nghĩ trong lòng của Chu Trung Phong, anh gật đầu nghiêm túc.
Khương Thư Lan tức giận rất là khó dỗ đó!
Anh đã dỗ ba ngày rồi nhưng cô vẫn không cho anh gương mặt tươi cười nào.
Hai người đàn ông vậy mà hiếm thấy lại ăn nhịp với nhau, người cùng bệnh thì thương xót nhau.
Đoàn trưởng Na giơ tay ôm lấy bả vai của Chu Trung Phong, Chu Trung Phong không thích tiếp xúc tứ chi với người khác nhưng nghĩ đến có thể có được cách để dỗ Khương Thư Lan.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó móc một bao thuốc lá đưa đến: “Vậy mỗi lần đó đó anh trai, anh làm sao có thể dỗ được chị dâu vậy?”
Từ đoàn trưởng Na biến thành anh trai. Quan hệ được tăng lên thân thiết gấp bội. Ai nói Chu Trung Phong không thèm thân thiết với ai chứ?
Điều này không phải rõ ràng sao? Còn phải xem anh có nguyện ý hay không đã!
Đoàn trưởng Na lấy thuốc lá ra, sau đó lại trả lại bi thương, nói: “Anh không dám hút đâu, cái mũi kia của chị dâu em giống như mũi chó vậy đó, anh mà hút một hơi đi về cô ấy cũng đoán được, nửa đêm còn đuổi anh đi, anh chỉ có thể ở cách vách nhà đuổi muỗi.”
Vợ anh ấy cũng đủ tàn nhẫn, cách vách nhà chỉ có một cái giường tre duy nhất, khăn trải giường vỏ chăn đều không có, ngay cả mùng cũng không luôn.
Chu Trung Phong nghe xong yên lặng mà gật đầu, anh cũng bị đuổi ra ngoài.
Buổi tối mấy ngày nay anh đều một mình ngủ ở phòng nhỏ cách vách, ngược lại hai người Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo gà chó lên trời, thường bầu bạn với lại Khương Thư Lan.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, ngay giây phút này cùng lúc thở dài.
Đoàn trưởng Na lấy thân phận từng trải chỉ cho Chu Trung Phong: “Phó đoàn Chu, cậu quay về ngoan ngoãn nhận sai với vợ, còn sai cái gì cậu không cần giải thích, chỉ lo nhận sai là được rồi. Nhớ đó.”
“Đương nhiên là ngoài miệng nhận sai là một chuyện, cơ thể cũng phải siêng năng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận