Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 510:

Lúc còn nhỏ không phải cô ấy không học, nhưng không phải làm nổ tung hay cháy phòng bếp thì chính là chọc vào tay mình mười mấy cái lỗ, trước kia tộc trưởng Lê cũng thật lòng đau cho cô ấy, cho nên sau đó không cho Lê Lệ Mai làm những cái nhỏ nhặt đó nữa.
Mà trái lại, ông ta dẫn Lê Lệ Mai theo bên người, cho nên Lê Lệ Mai mới bồi dưỡng được một thân năng lực đoạt quyền như bây giờ.
Tiểu Lưu có hơi không biết nói gì, cậu ấy cảm thấy tộc trưởng Lê mới nhậm chức này có hơi tự nhiên quá.
Mà vô tình, Khương Thư Lan lại thật sự cưng chiều cô ấy, cô nói với Tiểu Lưu: “Tiểu Lưu, nguyên liệu nấu thanh bổ lạnh đều chuẩn bị hết chưa?”
Tiểu Lưu gật đầu, cậu ấy lấy hai cái túi lưới ra, một hơi bổ hơn hai mươi trái dừa, nước dừa màu trắng ngà được đổ vào trong cái nồi nhỏ đã sắp sôi trào, rất nhanh cái nồi đã đầy, Khương Thư Lan lại bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, vỏ cam vào.
Nấu với lửa lớn.
Có thể nói thanh bổ lạnh ở trên hải đảo, chính là món mà mọi người đều thích ăn.
So với thịt, thanh bổ này không làm lay chuyển ánh mắt của mọi người nhiều lắm.
Có người hít sâu một hơi: “Ông nhỏ, đó là thanh bổ lạnh chính hiệu.”
Từ khi tộc trưởng Lê nắm vị, bọn họ đã rất nhiều năm chưa được uống loại thanh bổ lạnh chính hiệu này.
Khuôn mặt gìa nua của ông lão nhỏ không khỏi trầm xuống: “Quản cái miệng của cô đi, đừng quên cô tới đây để làm gì.”
Lời này vừa được nói ra, người nói chuyện trước đó lập tức gục đầu xuống.
Cô ta có hơi xấu hổ.
Nhưng thứ đó, Khương Thư Lan vẫn luôn không biết gì, cô chỉ lo bận rộn việc của mình.
Nước dừa làm cho thịt kho ngon hơn, thịt kho muốn ngon, nước kho phải nấu ít nhất từ hai giờ trở lên, thời gian hai giờ, đủ để Khương Thư Lan cô làm được nhiều thứ.
Thanh bổ lạnh làm nhanh hơn thịt kho nhiều, thịt kho mà muốn ngon, nước kho phải nấu ít nhất hai giờ đồng hồ, hai giờ này đủ để Khương Thư Lan làm được rất nhiều chuyện.
Sau khi nấu thanh bổ lạnh xong, rắc một ít đường phèn lên, đường phèn gặp nước nóng lập tức tan thành nước đường, cái vị ngọt thanh của nước dừa, làm sao cũng không che giấu được.
Khương Thư Lan cũng không tính che giấu gì, sau khi cô làm xong, cô nói với Tiểu Lưu: “Cậu múc ra rồi bỏ vào trong thùng hết đi…”
Ngừng một chút, cô nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng dừng trước mặt đám người già, phụ nữ và trẻ em kia, Khương Thư Lan nhẹ nhàng cười: “Cậu mang thanh bổ lạnh đến để cách trước mặt bọn họ một mét đi!”
“Nhớ mở ra.”
Khương Thư Lan cũng thật là gian xảo, đây không phải là đang dụ dỗ người khác sao?
So với cởi hết trước mặt người ta mà dụ dỗ thì có gì khác nhau đâu chứ!
Đúng thật là chẳng khác nhau.
Đôi mắt Lê Lệ Mai ngồi nhóm lửa ở bên cạnh sáng lên, chị Thư Lan thật là lợi hại!
Sao trước đó cô ấy không nghĩ tới cái này nhỉ?
Thật ra không phải Lê Lệ Mai không nghĩ tới, mà là từ nhỏ hai người đã tiếp thu giáo dục văn hóa không giống nhau, Khương Thư Lan được nhà họ Khương dạy những thứ của người phụ nữ gia đình, những chi tiết nhỏ nhặt này từ lúc cô sinh ra đã có.
Mà Lê Lệ Mai lại chán ghét mấy thứ này, tộc trưởng Lê cũng chiều cô, từ nhỏ đã mang cô theo bên người.
Cô ấy đi với tộc trưởng Lê nên cũng mưa dầm thấm lâu học được những cách đùa bỡn quyền mưu, sát phạt quyết đoán.
Học những thứ không giống nhau, tất nhiên am hiểu không giống nhau, cách nhìn sự vật và cách giải quyết càng không giống nhau.
Chu Trung Phong ở bên cạnh nghe được lời này, anh không khỏi cười nói: “Không cần đâu Tiểu Lưu, để tôi.”
Anh cầm thùng gỗ, anh đặt bên cạnh những người già, phụ nữ và trẻ em kia, liên tục hai thùng, đặt xong, anh còn nói: “Không vượt qua ranh giới.”
Người già, phụ nữ và trẻ em ở dân tộc Lê và quân đội vẽ ra một cái đường ranh giới, hai bên đều không thể vượt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận