Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 537:

Lúc Hứa Vệ Phương còn đang trầm tư, chiến sĩ ở bên cạnh đã thay hắn ta trả lời.
“Phó đoàn, anh ta là bị tộc họ Lê đuổi đi, còn bị ong đuổi theo chích, chắc là phải đưa tới phòng y tế rồi, nếu không đêm nay sợ là sẽ phát sốt mất.”
Dù là người trước hay người sau cũng đều khiến cho người ta không thoải mái chút nào.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Hứa Vệ Phương đang ngồi phịch trên mặt đất, ngữ khí thản nhiên: “Đưa tới phòng y tế đi!”
Rất bình tĩnh, không có chút vui cười hả hê nào.
Vậy mà lại khiến cho Hứa Vệ Phương thấy có gì đó không đúng, hắn ta cường ngạnh chịu đau, đứng dậy nói: “Chu Trung Phong, bây giờ anh đang đắc ý lắm đúng không?”
Đau đến thở không ra hơi nên lời nói ra trên miệng cũng chẳng trọn vẹn gì.
Chu Trung Phong liếc hắn ta một cái, lúc này đây nhìn Hứa Vệ Phương vô cùng thê thảm, nọc độc của ong đã lan tỏa khắp người, da dẻ hắn ta phồng lên như thể bột bánh lên men vậy, nhìn hoàn toàn thay đổi rồi.
Ngữ khí anh vô cùng bình tĩnh: “Đắc ý cái gì? Đắc ý vì Hứa Vệ Phương anh trước giờ vẫn ngu xuẩn như vậy sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Vệ Phương đều là như vậy, cứ luôn muốn được hơn anh, nhưng cuối cùng lại bị phản tác dụng.
Nhiều lần như thế rồi, nhưng Chu Trung Phong không hiểu nổi, người sao có thể có trí nhớ kém giống động vật được chứ?
Cũng không đúng, động vật nếu như bị chịu thiệt thì sẽ nhớ rất lâu, nhưng Hứa Vệ Phương lại không nhớ lâu được như vậy.
Hứa Vệ Phương nghe xong mặt mũi cũng phải biến dạng: “Chu Trung Phong anh!”
“Lê Lệ Mai là do anh sắp xếp trước đúng không? Cũng là anh sắp xếp khiến người ta đánh tôi? Cũng là anh sắp xếp khiến người ta thả ong chích tôi đúng không?”
Chu Trung Phong không muốn nghe những lời vô nghĩa của hắn ta nữa, nói với Khương Thư Lan, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo: “Quay mặt đi.”
Thanh âm vô cùng ôn hòa, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Khương Thư Lan hơi ngạc nhiên một chút, đại khái cũng đoán được Chu Trung Phong định làm gì rồi, che đi ánh mắt của mấy đứa nhỏ rồi quay mặt đi.
Một giây sau đó.
Chu Trung Phong vung tay xuống, tay tựa như cây đao mà bổ vào cổ của Hứa Vệ Phương.
Nháy mắt sau, Hứa Vệ Phương vừa rồi còn lải nhải mấy lời vô nghĩa lúc này toàn thân mềm nhũn mà ngã xuống.
Không nói được câu nào nữa.
Mọi người: “...”
Chỉ có một mình Chu Trung Phong bình tĩnh mà nhìn Hứa Vệ Phương, nói với hai chiến sĩ kia: “Đưa tới phòng y tế đi, làm cho cậu ta nói ít lại một chút, khám xem có bị sao không.”
Chiến sĩ kia không ngừng gật đầu, nhìn thấy được tia nguy hiểm trong ánh mắt Chu Trung Phong.
Phó đoàn trước giờ vẫn luôn uy vũ như vậy.
Không có dài dòng lê thê chút nào.
Đợi mấy chiến sĩ kia đưa Hứa Vệ Phương đi rồi, Chu Trung Phong đưa đồng hồ trên tay lên nhìn thời gian, nhấc chiếc thùng trên mặt đất lên, nói với Khương Thư Lan: ”Chúng ta mau tới biển thôi!”
Thư Lan theo anh tới hải đảo lâu như vậy rồi, anh vẫn luôn bận rộn chưa có chút thời gian rảnh rỗi nào để đưa người nhà tới bờ biển bắt hải sản.
Khương Thư Lam ừm một tiếng: “Chị Thủy Hương cùng với chị Miêu chắc đang sốt ruột chờ rồi.”
Cô cũng không hỏi Hứa Vệ Phương bị sao hết.
Người này đối với cô mà nói cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nhưng hai đứa nhỏ thì lại mở to mắt, nhìn thoáng qua Hứa Vệ Phương vừa bị hai chiến sĩ kia đưa đi, sau đó lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy chưa? Nắm tay ai lớn thì người đó chính là lão đại.”
“Dượng chỉ cần đấm một cú là đối phương đã mất mạng rồi.”
“Sau này em cũng muốn giống như dượng.”
Hai đứa nhỏ nghĩ rằng thanh âm của mình rất nhỏ, mọi người không thể nghe thấy được, nhưng không hề biết rằng Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong đều nghe được rành mạch hết rồi, Khương Thư Lan nhịn không được mà đen mặt lại, đưa tay ra nhéo tay Chu Trung Phong: “Nhìn xem anh làm gương cho mấy đứa nhỏ như thế nào kìa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận