Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 533:

Hứa Vệ Phương lúc này mới giãy dụa đòi đứng dậy: “Mấy người làm cái gì vậy? Tôi là tới tìm tộc trưởng của mấy người để nói chuyện, mấy người dựa vào cái gì để bắt tôi chứ?”
Hứa Vệ Phương còn tưởng rằng bản thân đi tới tộc họ Lê, không được mọi người xung quanh nghênh đón thì ít nhất tộc trưởng Lê cũng tới đợi hắn chứ?
Hoàn toàn không ngờ lại bị người ta áp xuống đất như vậy.
Mặt bị ngã đập xuống đất đau đớn vô cùng.
Hai chàng trai của tộc họ Lê liếc mắt nhìn nhau một cái, mang theo vẻ chần chờ.
Một người nhanh chóng đưa ra suy nghĩ, cười nhạo một tiếng: “Vừa nhìn đã biết là gạt người rồi, còn tìm tộc trưởng để nói chuyện nữa chứ? Mọi người nhìn xem quần áo của anh ta kìa. Vừa nhìn đã biết là đám người nghèo kiết xác của tộc bên cạnh tới đây tống tiền rồi, một chút cũng không giống với việc tìm tới tộc trưởng của chúng ta để nói chuyện chút nào.”
“Phó đoàn Chu nhà người ta hiên ngang biết bao nhiêu còn chưa nói, ít nhất một thân quần áo của anh ấy cũng phẳng, mấy người nhìn anh ta mà xem!”
Đen đen bẩn bẩn, quần áo còn có cả mảnh vá.
Đối phương khinh thường, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Muốn xin cơm chứ gì, cút ra xa một chút đi.”
Tộc họ Lê bọn họ còn chưa có đủ cơm mà ăn, lấy đâu ra cơm để nuôi người khác được chứ.
Nằm mơ à? Tới xin cơm sao?
Hứa Vệ Phương thiếu chút nữa không thở được mà chết rồi.
Hắn ta từ nhỏ đã được ăn trắng mặc trơn, lúc này lại bị coi là đến xin cơm như vậy, thực sự là tức chết mà.
Vì không muốn bị người khác chê là công tử bột nên hắn ta mới cố ý tìm tro ở đáy nồi mà bôi lên mặt như vậy.
Không thành công tử bột nữa thì lại thành kẻ đi xin cơm.
Thực sự là không thể nhịn được nữa rồi.
Hứa Vệ Phương mạnh mẽ mà giãy dụa nói: “Không phải tôi tới để xin cơm, lại càng không phải tới để tống tiền, tôi là người thay thế cho quân đội ở rừng cao su, đến để nói chuyện với tộc trưởng Lê Lệ Mai của mấy người, mấy người mau thả tôi ra, nếu làm cho tôi đến trễ, tôi sẽ tố cáo mấy người đó.”
Bộ dạng cường ngạnh giãy dụa này của hắn vẫn còn có chút khí thế.
Dù sao thì hắn ta vẫn là người sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn.
Việc này lập tức hù được hai người kia, bọn họ liếc mắt nhìn nhau: “Anh tới để tìm tộc trưởng sao?”
“Tôi sẽ ở đây trông chừng anh ta.”
Một người gật đầu, dặn dò: “Để ý cẩn thận đó, đừng để anh ta trộm được thứ gì trong tộc chúng ta.”
Hứa Vệ Phương: “...”
Một giờ sau, người của Hứa Vệ Phương không những đổ đầy mồ hôi mà sức lực cũng không còn chút nào nữa.
Lê Lệ Mai xuất hiện, không chỉ có cô xuất hiện, mà phía sau cô còn có đến mười thanh niên của tộc họ Lê, ai nấy cũng rất cao lớn, cực kỳ cao lớn.
Chỉ mỗi cánh tay thôi cũng rất giống với mấy tay đấm trên đường phố của Dương thành rồi.
Hứa Vệ Phương theo bản năng mà nuốt nước miếng, ngoài mạnh trong yếu: “Tộc trưởng Lê Lệ Mai đâu rồi?”
Lê Lệ Mai cắn một cây cỏ, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn ta một lúc mới nói: “Anh chính là kẻ đã tranh mất công lao của anh rể tôi sao?”
Anh rể gì cơ?
Hứa Vệ Phương ngạc nhiên.
Hắn ta tới muộn, hơn nữa gần đây còn đắc tội với rất nhiều người, rất nhiều tin tức còn chưa tra ra được, càng không biết được quan hệ giữa Lê Lệ Mai và Khương Thư Lan.
“Anh rể của cô là ai?” Hứa Vệ Phương theo bản năng mà hỏi.
“Chu Trung Phong, phó đoàn Chu đó!” Lê Lệ Mai ngồi xổm xuống, vóc dáng cô ấy vốn cao ráo, một mét bảy mươi lăm, còn đứng trên một bậc thang, bộ dạng ngồi xổm xuống như vậy vẫn như thể đang từ trên cao mà nhìn xuống đối phương vậy.
“Anh là Hứa Vệ Phương?”
“Người tiếp nhận mới của rừng cao su sao?”
Hứa Vệ Phương gật đầu, cô ấy thoạt nhìn chỉ là một cô gái đơn thuần vô tội, hắn ta không khỏi khinh thường, ngữ khí cũng mang theo mấy phần hất hàm sai khiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận