Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 870:

Hắn cười rộ lên trông như muốn ăn thịt người, miệng há rộng ra, điều này khiến Tiểu Thiết Đản không nhịn nổi nữa, lập tức khóc oà lên: "Tiểu Lôi Tử, cha của em thật đáng sợ."
"Em tới cứu anh với!"
Chú Lôi thật đáng sợ.
Như con gấu nâu ở vùng Đông Bắc của bé, là loại gấu biết ăn thịt người.
Lôi Vân Bảo đẩy đẩy Lôi Bán Đảo: "Cha à, cha mau thả người anh em của con xuống đi, mau thả xuống đi."
Sau đó lại an ủi Tiểu Thiết Đản: "Cha của em không ăn thịt người, ông ấy tốt lắm."
Câu này đúng là vẹn cả đôi đường.
Tiểu Thiết Đản ngừng khóc: "Anh phải về nhà." Nhỏ giọng nói.
"Đi thôi, để chú đưa con đi."
Lôi Bán Đảo có chút xấu hổ, hắn không ngờ cái tật xấu hễ nhìn thấy con nít là doạ tụi nó bật khóc của mình đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa sửa được.
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống để Lôi Vân Bảo trèo lên lưng mình, rồi dùng một tay ôm lấy Tiểu Thiết Đản.
"Là về nhà hay đi tới bến tàu?" Giọng điệu theo bản năng chậm hơn vài phần.
Chu Trung Phong xin nghỉ hôm nay về thủ đô, bộ đội bên trong cơ bản đều biết.
Chuyện hôm nay Chu Trung Phong xin nghỉ trở về thủ đô, bên trong bộ đội cơ bản ai cũng biết.
Lôi Bán Đảo từ bên ngoài trở về tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Tiểu Thiết Đản: "Ra bến tàu."
Bé cảm thấy râu của Lôi Bán Đảo có chút kỳ quái, không kiềm được giơ tay túm thử.
Cú túm này khiến Lôi Bán Đảo ai da méo miệng, quái thanh quái khí, khiến Tiểu Thiết Đản không những hết sợ mà còn không nhịn được bật cười.
Điều này cũng làm Lôi Bán Đảo thở phào một hơi.
Mãi đến khi ra được bến tàu, nhóm người Khương Thư Lan đang đợi thuyền, cũng đang đợi Tiểu Thiết Đản cáo biệt xong quay về.
Lúc nhìn thấy một người đàn ông như gấu nâu tháp sắt, một cánh tay bó thạch cao, một tay còn lại ôm một đứa, trên lưng cõng một đứa.
Mọi người đơ ra như phỗng.
Khương Thư Lan không biết Lôi Bán Đảo, hàng năm Lôi Bán Đảo ở bên ngoài tham gia quân ngũ, không ai biết hắn đã đi đâu.
Nếu không phải lần này bị thương về nhà thì e là người biết mặt hắn lại càng ít hơn nữa.
Tuy Khương Thư Lan không biết như Chu Trung Phong lại quen hắn.
Anh có chút bất ngờ: "Lôi đại ca, anh về rồi."
Trở về âm thầm không một tiếng động.
Lôi Bán Đảo đến nơi thả hai nhóc nhỏ xuống, hắn cười ha ha nói: "Đúng vậy, về lúc hơn ba giờ đêm."
"Vốn định dắt thằng nhóc thối nhà tôi đến cửa để cảm ơn hai vợ chồng cậu, nhưng ai mà ngờ mới sáng sớm hai cô cậu đã rời khỏi hải đảo rồi." Vì vậy mới đưa đứa nhỏ đến đây.
Cảm ơn cái gì?
Đương nhiên là cảm ơn vụ Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đã cứu Lôi Vân Bảo từ trong tay bọn buôn người lúc ở trên xe lửa rồi.
Khi Lôi Vân Bảo gặp chuyện Lôi Bán Đảo vẫn còn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên hắn không trở về được.
Đây cũng là sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này cộng với bị thương nên tổ chức mới cho ông một kỳ nghỉ.
Chu Trung Phong lắc đầu: "Đây là việc bọn em nên làm."
"Khác nhau chứ."
Lôi Bán Đảo đứng thẳng lưng, cho dù bị thương cũng không che giấu được sự thẳng thắn và nghiêm nghị của hắn: "Đồng chí Chu Trung Phong, đồng chí Khương Thư Lan, sau này phàm là có chuyện gì cần tới Lôi Bán Đảo tôi, Lôi Bán Đảo tôi đang sẵn sàng vượt lửa băng sông, không chối từ."
Chu Trung Phong giơ tay vỗ bả vai Lôi Bán Đảo: "Đừng nghiêm trọng như vậy."
"Không nghiêm trọng, Vân Bảo là mệnh căn từ trên tới dưới của cả nhà tôi, mẹ nó bị bệnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đời này bọn tôi chỉ có một đứa con là nó."
Nếu mất đi đứa nhỏ này, cái nhà này của bọn họ cũng coi như tan nát.
Sau khi nói xong câu đó, Lôi Bán Đảo bèn nói với Lôi Vân Bảo: "Vân Bảo lại đây, lạy ba lạy với chú Chu và cô Khương của con đi."
Lôi Vân Bảo không nói hai lời đã quỳ xuống ngay tại chỗ, dập đầu bụp bụp bụp ba cái, liên tục không có thời gian tạm dừng.
Khương Thư Lan nghe thấy liền cảm thấy đau, đỡ cậu bé lên: "Được rồi mau đứng lên, cháu cũng thật là, sao lại dập đầu thật vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận