Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1496:

Giống như thể là khởi nguồn của vận xui vậy.
Nghe được ông chủ của mình nói vậy.
Thư ký ở bên cạnh liền cười khổ một tiếng: “Nói nghe có vẻ dễ hơn làm đó.”
Không bán được nhà, cả Hằng Nhuận Điền Sản cũng chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, anh ta coi như kiêm luôn cả người tham mưu cho Cát Hồng Sơn.
Cát Hồng Sơn im lặng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, mặt đầy ưu sầu, không còn vẻ mặt tươi cười như vừa rồi nữa: “Biết đâu được? Thầy bói kia nói mấy ngày này tôi sẽ gặp được quý nhân, không chừng sẽ chính là người này đó?”
Thực ra ông ta cũng không tin tưởng hoàn toàn. Chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi.
Sau khi thấy Cát Hồng Sơn rời đi rồi, Khương Thư Lan cũng thu dọn lại đồ, nhận lấy đơn giao dịch, chuẩn bị rời đi, cổ phiếu mà cô mua, nhanh nhất đến ngày mai mới có thể bán được.
Hôm nay có lẽ chỉ đến đây thôi.
Khương Thư Lan đứng lên, Hồ Vịnh Mai tiễn cô ra, rời khỏi sở giao dịch.
Nhưng khi cô vừa ra ngoài cửa, nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài, liền theo bản năng mà nhíu mày: “Đã đến trưa rồi mà những người này vẫn còn chưa mua xong sao?”
“Chưa đâu.”
Hồ Vịnh Mai thở dài: “Ai mà ngờ hôm nay khai trương lại có nhiều người như vậy, chị nghĩ hôm nay đến cuối ngày có khi vẫn chưa thể nghỉ được.”
“Hơn nữa không chừng chị sẽ tan tầm đầu tiên.”
“Vì sao vậy?”
“Sư nhiều cháo ít.”
Hồ Vịnh Mai thâm thúy nói: “Thư Lan, chị cũng nói thật với em, hôm nay khách quý ở đây được mua sớm so với những người khác, những người xếp hàng ở bên ngoài sợ là sẽ không mua được chút gì.”
Nghe được lời này, Khương Thư Lan liền mỉm cười: “Vậy xem ra em rất may mắn nhỉ.”
Thái độ hòa nhã vui vẻ giữa hai người bọn họ khiến cho Trâu Dược Hoa vẫn đang phải xếp hàng ở bên ngoài có chút chói mắt: “Trâu Dương, con có cảm thấy người đang đứng cạnh Khương Thư Lan kia nhìn rất quen mắt không?”
Anh ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, ánh mắt cũng không còn tinh tường như ngày trước nữa.
Trâu Dương lúc nhìn về phía đối phương, đồng tử co rụt lại: “Cha, người kia là, người kia là, Hồ Vịnh Mai.”
Hồ Vịnh Mai?
Trâu Dược Hoa sửng sốt, dường như có chút quên mất cái tên này, chầm chậm dựa vào trí nhớ mà tìm ra.
Hồ Vịnh Mai sao!?
Là người vợ thứ hai mà anh ta rất coi trọng, còn thiếu chút nữa là cưới được rồi, nhưng lại bị Khương Thư Lan phá hỏng mất.
Trâu Dược Hoa có chút không hiểu, Hồ Vịnh Mai không phải là đang ở thủ đô sao?
Tại sao lúc này lại có mắt ở Thâm Thị?
“Quản lý Hồ, có khách tìm bà.” Một nhân viên tiếp tân ở bên trong vội vàng chạy ra gọi.
Hồ Vịnh Mai nói với Khương Thư Lan: “Thư Lan, ngại quá, chị không tiễn em được nữa, thực sự quá bận rồi.”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Chị bận rồi thì không sao, nhưng chị nhớ nói với Tiểu Cầm giúp em một tiếng, sáng sớm mai em sẽ tới để tìm cô ấy bán cổ phiếu.”
Hồ Vịnh Mai có chút ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Về phương diện này người nào cầm cổ phiếu không phải đều sẽ cầm đến mấy tháng sao?
Đều muốn để dài ra để kiếm được nhiều tiền hơn.
Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Không tham nhiều làm gì, ngày mai dù là lỗ hay lời thì em đều sẽ bán ra.”
“Nếu như lỗ thì coi như để mua kinh nghiệm đi.”
Nghe được lời này, Hồ Vịnh Mai cũng không nhịn được mà tặc lưỡi, nhìn Khương Thư Lan nhỏ hơn mình có vài tuổi này, không khỏi thở dài, năm đó lúc quen biết nhau, đối phương vẫn đang tìm chị ấy để làm việc cùng, muốn bán hàng hóa ở hải đảo cho nhà máy nơi chị ấy làm.
Hiện tại mới hơn mười năm trôi qua.
Cơ ngơi của đối phương đã tăng đến mức Hồ Vịnh Mai cũng không trèo lên nổi rồi.
Thực ra là do Hồ Vịnh Mai tự coi nhẹ mình, bản thân chị ấy cũng kiếm được không ít tiền.
Nhưng so với người tài giỏi như Khương Thư Lan thì vẫn chưa thể nào bằng được.
“Vậy được, sáng mai chị sẽ kêu Tiểu Cầm đi đón em.”
Khách đặc biệt thì phải được tiếp đãi đặc biệt.
Sở giao dịch của bọn họ vẫn luôn có phục vụ rất tốt, chỉ là đều phải dựa theo kiểu người mà phục vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận