Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 967:

Đợi cả đám người với khuôn mặt cười nói tươi cười, cô mới bắt đầu kiểm tra thêm một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, mới đi về lại bên phía khoa tài vụ.
Đừng nói là tới chiều, cố gắng trong buổi trưa hôm nay, giải quyết cho xong việc này.
Để bên phía bộ đội hải đảo nhận được tiền hàng.
Trên xe.
Hầu Tử đang lái xe ở phía trước, Bốn Mắt đang theo sau.
Chu Trung Phong đang ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe mà Hầu Tử đang lái, Hầu Tử vừa lái xe, một bên lại thấp thỏm trong lòng: “Đoàn trưởng Chu, anh thật sự dẫn chúng tôi tới nhà anh sao?”
Chu Trung Phong nghe xong, nhìn qua cậu ấy một cái, xoa xoa hàng mi: “Sao vậy? Không chịu à?”
Làm sao mà lại không chịu được ơ chứ!?
Bọn họ rất là khẩn trương. Khẩn trương đến độ đổ hết cả mồ hôi tay.
Hầu Tử nhịn không được mà nói: “Hay là thôi đi, em và Bốn Mắt ở phòng khách cũng như nhau cả thôi.”
Cần gì mà phải làm phiền đến cả gia đình nhà đoàn trưởng Chu cơ chứ.
Cậu ấy chỉ cảm thấy đoàn trưởng Chu lợi hại như vậy, vậy ông nội của đoàn trưởng Chu chẳng phải là cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cả người khác luôn sao!?
Nghĩ đến là đã thấy sợ rồi.
Chu Trung Phong có lẽ là đã giải quyết xong một việc nên tâm trạng của anh cũng trở nên vui vẻ hơn, khó khăn lắm mới nói đùa với cấp dưới của mình.
“Cũng đâu phải là con dâu đi gặp nhà chồng, cậu khẩn trưởng cái gì cơ chứ?”
Hầu Tử: “…” Nếu cậu ấy là con dâu, Chu lão gia nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống cậu ấy mất!
Tứ hợp viện nhà họ Chu.
Khương Thư Lan đã thức giấc từ sớm thì đã không thấy Chu Trung Phong đâu cả, dỗ hai đứa trẻ rồi cho chúng uống sữa.
Hai đứa trẻ ăn no và ngủ đủ giấc, tinh thần hết sức tỉnh táo, mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
Ông nội Chu và bà nội Chu bèn ở kế bên nhỏ nhẹ mà ru chúng.
Còn không quên hối thúc Khương Thư Lan đi ăn cơm.
Khương Thư Lan cũng coi như là lo xong cho bọn trẻ, chỉ riêng mỗi việc thay đồ, cho uống sữa thôi cũng phải mất đến một giờ đồng hồ.
Lúc này mới rảnh rỗi để đi ăn.
Trên bàn đã bày biện sẵn một vài món đã được nấu xong, một nồi cháo gà nóng hôi hổi đến mức như sắp tràn ra cả bên ngoài.
Một lồng bánh bao loại nhỏ vừa mới được chưng xong, trắng trẻo, tơi mềm, lớp dầu thấm vào trong bề mặt bánh, trông có vẻ rất là thơm và ngon miệng.
Còn có cặp dầu cháo quẩy giòn vàng, một dĩa dưa muối, một dĩa sườn chiên rán theo lối bắc kinh xưa cũ, màu vàng kim, lại còn rắc thêm tí mè đen, giòn tan trong miệng.
Cuối cùng chính là tô được phủ một lớp đậu lên, sợ rằng Khương Thư Lan sẽ ngửi không quen, cố tình phủ lên trên đó để tránh xộc lên mũi cô.
Nhìn có vẻ như rất là phong phú, đây cũng là khi mà Khương Thư Lan bọn họ quay về, mới có được sự đãi ngộ như thế.
Vừa có nước, vừa có khô, lại còn có cả mềm và cứng, tuyệt đối không trộn lẫn lại với nhau.
Nếu như chỉ có hai người là ông nội Chu và bà nội Chu thì chỉ cần chén cháo trắng là được rồi.
Khương Thư Lan nhìn thấy một bàn ăn phong phú đến vậy, nhịn không được mà mở to đôi mắt: “Bà nội, tại sao vừa mới sáng sớm mà lại làm nhiều đến thế vậy?”
Cô chưa từng ăn sáng cùng ông bà nội cả, hai người lớn tuổi thức dậy từ rất sớm, năm giờ hơn đã thức dậy tập thể dục rèn luyện thân thể, sáu giờ rưỡi là đã ăn sáng rồi.
Khương Thư Lan không thức dậy sớm được như thế, cộng thêm việc đêm hôm thức dậy cho con bú, thường thì ngủ nướng đến tận tám giờ mới dậy.
Cho nên trong lúc ăn sáng, thường chỉ có hai vợ chồng là cô và Chu Trung Phong mà thôi.
Nhưng mà, cô không ngờ rằng, sáng hôm nay chỉ có một mình cô, mà lại nấu nhiều thức ăn như vậy.
Bà nội Chu tươi cười: “Trung Phong nói hàng hóa từ sáng sớm đã được đưa đến, nó sẽ dẫn theo hai người bạn lên nhà, nên chúng ta đã kêu dì Lý chuẩn bị nhiều một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận