Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 901:

Bởi vì nếu như gọi hắn ta tới, với dáng vẻ thích diễn trò của hắn ta cũng có thể khiến người ta vừa cười vừa tức đến sống không được, chết không xong.
Chu Trung Phong kéo lấy Khương Thư Lan rồi đẩy hắn ta ra: “Đừng nghe người tâm thần nói linh tinh.”
Hứa Vệ Phương cũng không tức giận chỉ cười khà khà rồi lại quay về dáng vẻ đàng hoàng: “Em nói này chị dâu tốt, chị cũng đừng nghe anh Chu em nói linh tinh. Em không bị bệnh tâm thần, em muốn là bệnh thần kinh…”
Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Cao Thải Hà đang đứng bên bờ vực sắp phát nổ rồi nịnh nọt: “Có thể lấy được người vừa trẻ vừa đẹp lại còn thông minh? Vợ em cũng rất biết nhìn người đấy chứ?”
Lời này khiến cho Cao Thải Hà vốn đang tức giận cũng tiêu bớt mấy phần, thế nhưng cô ta vẫn tức không nhịn nổi, bấm vào eo Hứa Vệ Phương một cái rồi nói nghiến răng nghiến lợi: “Anh mau đàng hoàng chút cho em.”
Hứa Vệ Phương đau tới mức sắp tắt thở nhưng vẫn gật đầu như băm tỏi.
Trải qua một đợt cười nói vui đùa của hắn ta mà bầu không khí đông cứng lúc trước trong quán trà cũng đã khá lên rất nhiều.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Họ nhìn thấy Chu Trung Phong xưa giờ đều lạnh lùng đang che chở cho một người phụ nữ đứng bên cạnh.
Mọi người vô thức nhìn lên gương mặt của người phụ nữ ấy.
Vừa nhìn một cái mà ai nấy cũng nhất thời hít mạnh một hơi.
Đẹp, thật sự quá đẹp!
Điều rõ ràng nhất là vợ của Chu Trung Phong vừa đi vào thì cảm giác cả quán trà tăm tối này cũng sáng rực lên mấy phần.
Bành Văn Binh cũng sững sờ theo. Anh ta từng đi đến nhà họ Chu, nhưng lúc đó Khương Thư Lan ở dưới mái hiên, không đi đến gần nên chỉ nhìn thấy bóng lưng từ đằng xa, anh ta đoán cũng không tệ.
Thế nhưng anh ta lại không nghĩ rằng cô sẽ xinh đẹp tới mức này.
Mắt hạnh má đào, mày liễu như tranh vẽ. Dường như tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất để miêu tả về sự xinh đẹp đều đắp lên người cô cũng không có gì quá đáng,
Hoặc là nói, hóa ra những từ ngữ để miêu tả lên người đẹp trong sách cũng không hề gạt người.
Bành Văn Binh hô hấp hơi loạn, nhưng trước giờ anh ta cũng khéo đưa đẩy nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Trung Phong, đây là em dâu phải không?”
Anh ta lớn hơn Chu Trung Phong một tuổi.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh quét ánh mắt bình lặng về phía đám đàn ông có biểu cảm khác thường này rồi nói với giọng điệu không nặng không nhẹ: “Vợ tôi, Khương Thư Lan.”
Một câu nói này đã tuyên bố chủ quyền.
Mấy người đang đứng đấy không khỏi ngượng ngùng khẽ cười, bọn họ đúng là không có ý tứ gì khác.
Chỉ là bọn họ hiếm khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến thế thì khá bất ngờ.
“Chẳng trách anh Phong chưa bao giờ đưa chị dâu về, yêu thích như thế chắc hẳn anh đang kim ốc tàng kiều rồi.”
Người nói là Thẩm Thanh Giang, cậu ta nhỏ hơn Chu Trung Phong ba tuổi. Cũng chính vì thế nên lúc ở trường học cũng được Chu Trung Phong quan tâm nhiều.
Thẩm Thanh Giang có một khuôn mặt trẻ con, lại còn có răng khểnh nên lúc cười rộ lên trông rất hiền lành.
Chu Trung Phong khẽ nhếch miệng: “Con còn nhỏ, hơn nữa ở bộ đội quá nhiều việc nên vẫn không có thời gian trở về.”
Thấy thái độ của Chu Trung Phong đối với Thẩm Thanh Giang có chút khác biệt nên Khương Thư Lan cũng cười với đối phương, coi như là chào hỏi.
Cô cười rộ lên trông cực kỳ xinh đẹp, giống như đóa mẫu đơn chợt nở rộ, sáng bừng động lòng người.
Thẩm Thanh Giang sửng sốt một lát, trong mắt cậu ta lóe lên sự kinh ngạc: “Chẳng trách chị dâu có thể bắt lấy được người thích bắt bẻ như anh Phong.”
Năm đó cậu ta cũng coi như là theo đuôi sau lưng Chu Trung Phong, cũng biết Chu Trung Phong ở trường được chào đón đến mức như thế nào. Thế nhưng anh Phong của cậu ta đều phớt lờ.
Khương Thư Lan không nhịn được mà liếc mắt nhìn Chu Trung Phong với ánh mắt dò hỏi, anh bắt bẻ sao?
Rõ ràng lúc trước hai người xem mắt, chỉ gặp mặt một lần là thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận