Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 370:

Lo lắng đến phát bực, nhưng một câu chỉ trích cũng không lỡ nói.
Còn lại cuối cùng là Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản, bọn họ giống như là bị bỏ lại, hai đôi mắt sáng ngời, đang nhìn khắp nơi trên bãi biển.
Vừa nhìn thấy Khương Thư Lan, lập tức vọt lại đây như đạn pháo: “Cô ơi!”
Âm thanh vang dội, mang theo vài phần vội vàng cùng với lo lắng.
Khương Thư Lan mỗi tay ôm một đứa, nói: “Không có việc gì cả, không sao rồi...”
Lôi Vân Bảo vuốt vuốt đôi mắt đỏ, quay sang nhìn Chu Trung Phong, thấp giọng nghẹn ngào: “Dượng à, cảm ơn dượng rất nhiều.”
Tiểu Thiết Đản không nói chuyện, lại gắt gao nhấp môi, quay sang Chu Trung Phong cúi người một cái thật sâu: “Dượng à, dượng sinh cho chúng cháu một đứa em gái đi.”
Bọn họ nhất định sẽ yêu quý em gái, giống như dượng yêu quý cô vậy.
Cùng với lời này của Tiểu Thiết Đản, hiện trường xung quanh liền đột ngột yên tĩnh.
Chu Trung Phong đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thiết Đản, nói: “Được rồi, đây là chuyện riêng của chú với cô của các cháu, một đứa trẻ như cháu không cần nhúng tay vào.”
Ngữ khí nghiêm trang, làm cho Khương Thư Lan đỏ bừng cả mặt.
Cô liền liếc mắt nhìn Chu Trung Phong một cái, Chu Trung Phong lập tức dừng lại: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Trên bãi biển không phải là chỗ hợp lý để ôn chuyện, đặc biệt còn là bãi biển ban đêm, gió biển thổi tới có chút lạnh thấu tim.
Sau khi chào tạm biệt Vương Thủy Hương, đoàn người Khương Thư Lan về đến nhà, tuy cô vừa khát vừa mệt lại vừa đói, nhưng việc đầu tiên khi về đến nhà là quay sang nói với Chu Trung Phong: “Chu Trung Phong, anh mau đem thùng hải sản ra bên ngoài xử lý đi.”
Xem như hôm nay không có thời gian chế biến rồi.
Đừng để hải sản của cô đều hỏng cả!
Đám hải sản này là chấp niệm của Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong đau đầu, đưa tay nhéo nhéo giữa đôi lông mày: “Anh sẽ thu dọn hết, em nghỉ ngơi trước đi, có muốn ăn gì không?”
“Em muốn uống nước, em cảm giác mình có thể uống hết một lu tráng men đựng nước.”
Nước trái dừa chỉ tạm thời bớt được khô họng, nhưng muốn giải khát thì phải là nước sôi để nguội mới được.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, Khương Thư Lan có thói quen tốt nên trong nhà luôn có sẵn một bình tráng men đựng nước đun sôi để nguội.
Chờ sau khi Chu Trung Phong lấy cho cô, Khương Thư Lan ôm bình tráng men tu một hơi uống hết một nửa.
Chỉ cảm thấy toàn thân hoàn toàn thoải mái, cảm giác giống như là cá rời khỏi nước, một lần nữa lại được trở về trong nước.
“Hiện tại nghĩ xem có muốn ăn gì không?”
Chu Trung Phong dựa vào cửa đưa ra đề nghị.
Khương Thư Lan nghẫm nghĩ: “Em muốn húp ít cháo, muốn ăn cháo gạo trắng, sau đó cho thêm tương cùng rau ngâm em mang từ quê ra.”
Chu Trung Phong gật đầu, nhanh chóng đi về phía phòng bếp làm việc.
Khương Thư Lan nhìn anh rời đi, cô liền nằm xuống giường nghỉ tạm một lúc. Hai đứa trẻ ở bên cạnh vô cùng yên tĩnh, thấy vậy đều vội vàng quan sát thần sắc Khương Thư Lan: “Cô à, cô có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Hai đứa xuống phòng bếp giúp đỡ dượng đi, cô nghỉ một lúc.”
Thời điểm người lớn có chuyện, bọn nhỏ cực kỳ nghe lời. Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cũng không ngoại lệ, liền đi xuống bếp làm trợ thủ giúp Chu Trung Phong nhóm lửa.
Đầu tiên Chu Trung Phong đem cháo nấu kỹ, nhìn sang một thùng thịt con hàu, đây mới là thứ làm anh đau đầu.
Thứ này đã không còn vỏ, chắc chắn không thể để được sang ngày mai.
Anh đành phải tự làm vậy!
Chu Trung Phong thật sự không biết làm, nhưng Khương Thư Lan bị vây cả ngày ở dãy đá ngầm, hiện tại cả người đều không thoải mái, để cô dậy chế biến càng là không có khả năng.
Anh nghĩ nghĩ, hướng sang nói với hai đứa trẻ: “Hai đứa nhìn lửa, chú đi sang nhà họ Na, xem cái này nên làm như thế nào.”
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc nhìn nhau một cái, đồng thời gật gật đầu.
Chờ anh vừa đi, hai đứa trẻ liền thì thà thì thầm.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận