Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 915:

Một lúc sau, anh ta nghe thấy lời của chính mình nói: “Có thể tới ngân hàng vay vốn.”
“Vậy cha lấy cái gì để thế chấp?”
Một đứa lanh lợi sắc bén như Trâu Dương, nhất thời ép Trâu Dược Hoa vào bước đường cùng không một chỗ thoái lui, anh ta vì xấu hổ đến nỗi tức giận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, vậy thì con muốn cha phải làm sao?”
Con của anh ta là thiên tài, nhưng cho dù là thiên tài, thì chẳng phải vẫn là con của anh ta sao?
Anh ta là cha của nó đó!
Nhìn thấy cha mình vẫn nhất mực không chịu nghe lời khuyên, còn xấu hổ tức giận, đôi mắt Trâu Dương hơi trầm xuống, che đậy đi sự âm trầm trong đáy mắt: “Cha muốn trèo lên trên thì cha không còn lựa chọn nào khác nữa.”
“Hồ Vịnh Mai là con đường ngắn nhất của cha.”
Vừa dứt lời, nhóc liền đi vào trong phòng ngủ của mình, “Rầm” một cái, đóng cửa phòng lại.
Nếu không phải người ngoài kia là cha của nó thì nó sẽ không thèm nói một lời nào cả.
Tiếng đóng cửa rầm một cái khiến cho Trâu Dược Hoa đang sôi máu não cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Anh ta ngồi trên ghế, mạnh tay sờ vào khuôn mặt mình, vò đến mức ngũ quan trên khuôn mặt cũng bắt đầu móp méo.
Điều này mới khiến cho anh ta từ từ suy nghĩ đến mỗi một câu nói của đứa con trai mình.
Trâu Dược Hoa phát hiện ra rằng, anh ta không thể nào phủ nhận một điều là những lời nói của con trai là đúng đó.
Không có sự hy sinh của Khương Thư Lan, không có sự giúp đỡ của nhà họ Khương, cùng với số tiền to lớn kia. Bản thân anh ta – Trâu Dược Hoa, bây giờ trắng tay chẳng có một chút gì cả.
Suy nghĩ mất một hồi lâu, Trâu Dược Hoa đứng dậy, gõ gõ cửa phòng của đứa con trai: “Dương Dương, cha đồng ý rồi.”
“Đồng ý cái gì?” Giang Mẫn Vân mới từ bên ngoài trở về, khuôn mặt mang theo vài phần vui vẻ, hiếu kỳ mà hoỏi.
Khuôn mặt rạng rỡ tươi cười kia, không nhìn ra được việc, cả hai người vừa mới tuần rồi còn hung hăng đánh nhau một trận.
Bỗng dưng thình lình mà bị Giang Mẫn Vân hỏi đến.
Trâu Dược Hoa cảm thấy cảm thấy có chút tội lỗi, dù gì bây giờ anh ta và Giang Mẫn Vân vẫn còn chưa ly hôn.
Vẫn là thuộc vào mối quan hệ vợ chồng, còn hai cha con họ đã đang tìm kiếm nhà khác rồi.
Chỉ là, hai đời người rồi vẫn có thể làm ra việc mặt không chút biến sắc: “Chiều nay 3 giờ anh phải đi công tác ở thủ đô, Dương Dương muốn theo anh đi, anh không đồng ý nó.”
“Bây giờ thì anh đồng ý với nó rồi.”
Có con trai đi cùng, anh ta có thể yên tâm hơn.
Không thể không nói, nếu như không có Khương Thư Lan giải quyết khó khăn, anh ta đã để cho con trai anh ta làm quân sư rồi.
Giang Mẫn Vân không nghĩ tới lời nói này, sắc mặt của cô ta có chút tế nhị khéo léo: “Anh phải đi công tác? Đi công tác ở thủ đô? Dẫn theo Trâu Dương đi, vậy còn Trâu Mỹ thì làm sao?”
“Đương nhiên là để em chăm sóc rồi.”
Giang Mẫn Vân nở nụ cười lạnh lùng: “Em và mẹ anh ở nhà, chăm sóc cho Trâu Mỹ.”
“Trâu Dược Hoa, não anh bị úng nước hay gì?”
Cô ta và mẹ chồng cũng không biết là đánh chửi nhau hết bao nhiêu lần rồi, bị chế nhạo hết một trận, Trâu Dược Hoa không biết làm thế nào để bước xuống nữa.
“Em không muốn chăm sóc thì không cần chăm sóc, dù gì thì mẹ cũng sẽ biết chăm sóc cho Trâu Mỹ.”
Vừa dứt lời xong, Trâu Dược Hoa liền bước ra khỏi cửa, anh ta và Giang Mẫn Vân bây giờ không thể sống chung dưới một mái nhà được nữa.
Anh ta vừa đi, Giang Mẫn Vân không cam lòng tỏ vẻ yếu kém, mới sáng sớm đã nằm ườn ở trên giường, dù gì thì ở nhà, cô ta cũng không thể chỉ tay ra lệnh điều gì.
Cách bức tường của phòng ngù.
Trâu Dương sau khi không nghe thấy được động tĩnh gì ở phía ngoài, nhóc mới bước ra ngoài.
Cậu nhóc nhìn thấy Giang Mẫn Vân cả ngày nằm ườn ra ngủ, ăn cơm nhàn rỗi, đáy mắt âm trầm mà cười, ngày tháng tốt đẹp của cô ta không còn bao lâu nữa đâu.
Đề nghị của cha mình, nó có thể suy nghĩ tới, cùng cha đi đến thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận