Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 572:

Mọi người đều đã nhất trí với nhau rồi, trong nhà nhất định sẽ không nhận đồ của Trịnh Hướng Đông.
Lão tam Khương oan uổng muốn chết: “Mẹ, đây không phải đồ Trịnh Hướng Đông đưa, đây là đồ em gái gửi tới, con đi tìm Trịnh Hướng Đông, vừa vặn gặp được người ở bưu cục kêu con tới lấy hàng.”
Tưởng Tú Trân vừa rồi chỉ lo nói chuyện Thư Lan mang thai với người trong nhà mà hoàn toàn quên mất chuyện Thư Lan có gửi đồ tới, hoàn toàn quên hết sạch sẽ.
Chị ấy vỗ mạnh vào gáy: “Con quên mất, đây quả thật là đồ Thư Lan gửi tới, vừa rồi gọi điện Thư Lan cũng có nói nhưng con lại hoàn toàn quên mất.”
Lúc này mọi người quay mặt qua nhìn nhau.
Mẹ Khương vừa nén giận vừa mở đồ ra: “Thư Lan cũng thật là, đã nói ở hải đảo bên đó hẻo lánh, đồ đạc cũng không dễ mua, còn gửi đồ về cho nhà làm gì?”
Vừa mở đồ ra, đập vào mặt mọi người chính là mùi hải sản, mang theo vị mặn của biển.
Đầu tiên là một túi tôm khô, bọn họ không biết được, nhưng nhận ra được tôm là thứ rất tốt, mỗi con ước chừng to bằng cả bàn tay người trưởng thành, to đến mức làm cho người ta phải giật mình.
Chỉ tôm thôi cũng đã phân làm ba loại, loại lớn loại vừa loại nhỏ.
Còn có một gói to rong biển đã phơi nắng cho khô, phía bên trên là một tầng muối rất dày.
Còn có một túi tảo tía?
Một gói to ngọc trụ, bọn họ không biết được, nhưng Thư Lan rất cẩn thận, trên mỗi gói đều ghi rõ tên cùng với cách ăn.
Thậm chí còn có một gói to sò khô? Dù sao bọn họ cũng chưa thấy qua, chỉ thấy phía trên thì viết là như vậy.
Cuối cùng là một gói vải dệt to, là loại vải nhung tim đèn, màu chàm, màu sắc hoa văn rất đẹp, được cuộn tròn một đường.
Mấy đứa nhỏ nhìn qua không khỏi nuốt nước miếng.
“Sao Thư Lan lại gửi nhiều đồ quá vậy?” Có người mở miệng nói trước một câu.
Mấy món đồ này, sợ là cũng không rẻ chút nào.
Thậm chí đều là hàng hóa ở phía Nam, bọn họ sống ở phía Bắc chưng từng thấy qua những món đồ như thế này bao giờ.
Mẹ Khương sờ cái này cái kia, có chút không nói lên lời: “Thư Lan, dù kết hôn rồi nhưng vẫn còn biết nhớ đến mọi người như vậy sao?”
Sợ trong nhà không ăn đầy đủ sao?
Vợ của lão đại gửi cho Thư Lan không ít đồ tốt, vợ lão nhị làm một gói thuốc hoàng kỳ to, người ta tới tận nhà để thu thuốc, trả giá rất cao nhưng bọn họ cũng không chịu bán đi.
Vợ của lão tam may cho Thư Lan mấy bộ quần áo, bản thân cô ấy còn chưa nỡ may cho mình, nhưng lại sẵn sàng bỏ vải ra may cho Thư Lan.
Về phần anh hai anh ba, bọn họ cũng không phải là không làm gì, lão đại đi xây dựng ở đập nước, làm nửa tháng rồi nhưng không lấy tiền mà lấy mười cân lương thực tinh, chính là ngũ cốc thường ăn, bọn họ bên này cũng rất ít khi được ăn.
Lão nhị lên núi đi săn, săn được mấy con thỏ, làm thành đồ khô, cũng đều để cho Thư Lan hết.
Lão tam mỗi ngày ở bên ngoài đi dạo, lén đổi mấy tấm phiếu, cũng đều để cho Thư Lan hết.
“Sau này mấy đứa nhớ kỹ, các con đối xử tốt với em gái các con, em gái các con cũng sẽ đối xử tốt với các con, Thư Lan không phải là sói mắt trắng, mấy đứa đối xử với con bé tốt đến đâu, con bé vẫn sẽ nhớ kỹ.”
Mẹ Khương tranh thủ làm công tác tư tưởng cho mọi người trong nhà.
Người nhà họ Khương đương nhiên biết rõ chuyện này.
Mẹ Khương thử sờ sờ vải nhung tim đèn kia, là chất liệu rất tốt, ở chỗ bọn họ bán cực kỳ đắt.
Sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng nói: “Làm quần áo cho mấy đứa nhỏ đi, đầu tiên là cháu trai cả cho đến đứa út.”
Mẹ Khương dừng trên mặt mấy đứa nhỏ: “Đến khi mặc sẽ mặc từ anh mấy đứa xuống.”
Ở nông thôn chính là như vậy, quần áo cứ làm cho đứa lớn nhất trước, như vậy sau này đứa nhỏ có thể mặc lại được, chứ không làm luôn cho đứa nhỏ.
Bởi vì nếu may nhỏ sau này lớn rồi không ai mặc được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận