Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 741:

Cũng tương tự như khu rừng cao su, một khoản lợi nhuận lớn, hơn nữa còn không có đối thủ cạnh tranh.
“Điều kiện của đồng chí Khương Thư Lan là gì?”
Đồ hộp này là Khương Thư Lan tình nguyện nộp lên, bọn họ cũng không có mặt mũi để yêu cầu.
Bởi vì ba nhà máy đầu tiên đều liên quan đến Khương Thư Lan. Nhà máy sản xuất rau củ sấy khô cũng là một tay cô dạy sĩ quan hậu cần, đến tận lúc ấy nhà máy rau sấy khô mới ra đời.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Thư Lan nhà tôi chưa nói cái gì, chỉ nhờ tôi buổi chiều đưa cô ấy đến nhà máy. Sau khi vào trong, cô ấy sẽ dạy cho mọi người cách làm.”
Đây đồng nghĩa với việc cô ấy tình nguyện nộp lên công thức làm đồ hộp, giống như lúc trước cô ấy tình nguyện nộp lên công thức làm rau củ sấy khô vậy.
Điều này… Mọi người càng im lặng hơn.
Khương Thư Lan càng không cầu lợi lộc bao nhiêu, bọn họ càng cảm thấy xấu hổ bấy nhiêu, không còn mặt mũi nào nữa.
Bởi vì bọn họ lấy của cô quá nhiều thứ.
Lúc trước đến cả tiền bồi thường cũng không trả cho cô, lần này cô lại mang tới một món lời lớn.
Tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi yên lặng một lát, sau một lúc lâu, tư lệnh Cao lên tiếng: “Đồng chí Khương Thư Lan rất có giác ngộ cao, là một đồng chí tốt, nhưng quân đội chúng ta không thể đối xử bạc bẽo với cô ấy được.”
Đồng chí đã nhiều lần giúp quân đội tăng thu nhập nên phải được đối xử tốt hơn.
Lời của tư lệnh Cao được mọi người tán thành.
Đúng như vậy thật, lúc trước nhà máy thủy sản, nhà máy mứt hoa quả và nhà máy rau củ sấy khô đều do một tay Khương Thư Lan đưa ra ý tưởng.
Kiếm tiền từ công thức của người ta như vậy thật sự không biết xấu hổ.
Tư lệnh Cao trầm ngâm một lát: “Như vậy nếu xưởng đóng hộp thành lập thành công, hai phần lợi nhuận từ mỗi lọ đồ hộp bán ra sẽ được trao cho đồng chí Khương Thư Lan.”
Đừng đánh giá thấp hai phần này.
Nhà máy đóng hộp do quân đội thành lập, từ nhà máy sản xuất trái cây đến nhân lực, sau đó là các mối quan hệ giữa người bán và người mua.
Đây đều là mối quan hệ của quân đội.
Chưa kể, nếu nhà máy đóng hộp sản xuất thành công, không biết một năm có thể bán được bao nhiêu hộp ra ngoài.
Hai phần lợi nhuận của một hộp cũng đủ để đưa Khương Thư Lan trở thành người giàu nhất trên hải đảo này.
Tư lệnh Cao nói ra điều này.
Mọi người ở đây đều im lặng, có người tính đến lợi ích sau này, hô hấp thậm chí tăng lên vài phần.
“Cái này.... Tư lệnh, lợi nhuận có cao quá không?”
Khoảng chừng hai phần lợi nhuận lận! Đây quả thực là lợi nhuận kếch sù.
Tư lệnh Cao: “Nếu không có đồng chí Khương Thư Lan, anh nghĩ quân đội có thể mở được nhà máy đóng hộp sao?”
Quân đội họ đã thành lập được nhiều năm, đến hải đảo này từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng có ai đề cập đến việc xây dựng nhà máy hải sản, nhà máy sản xuất trái cây đóng hộp, nhà máy rau củ sấy khô.
Chưa từng có.
Hàng năm, trái cây thối rữa, hải sản ở biển bốc mùi hôi thối, rau dưa bị bão vùi lấp, vẫn không có ai đề cập qua.
Những năm trước, điều này rất là lãng phí, nhưng năm nay hoàn toàn khác.
Việc thành lập ba nhà máy có nghĩa là ngoại trừ rừng cao su, hòn đảo của họ có sản nghiệp để sinh lợi nhuận, hơn nữa nếu nhà máy đóng hộp còn được thành lập.
Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, nhà máy đóng hộp này sẽ mang lại lợi nhuận cao nhất trong bốn nhà máy.
Khi tư lệnh Cao hỏi lời này, mọi người đều im lặng.
Nếu không có Khương Thư Lan, làm sao nhà máy đóng hộp có thể hoạt động được? Bọn họ cũng không biết làm đồ hộp.
Thấy mọi người không còn ai phản đối.
Tư lệnh Cao nhìn về phía Chu Trung Phong: “Trung Phong, hai phần lợi nhuận, cậu về thương lượng với Thương Lan đi, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ thành lập nhà máy đóng hộp vào buổi chiều và cô ấy sẽ là người phụ trách kỹ thuật chính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận