Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1520:

Lời này vừa nói ra, cả sân đều trở nên im ắng, gió thổi một trận qua khiến cho lá cây rụng xuống đáy sân, rất nhanh chiếm cả một vùng.
Cao Thủy Sinh đi từ trong phòng ra, cầm một chiếc khăn màu bạc choàng lên người người đàn ông kia, có chút không đồng ý: “Đại ca, em đã nói rồi, cơ thể anh không chịu nổi gió lạnh đâu, tại sao phải đi ra như vậy?”
“Để cho em đi tiếp cái tên Cát Hồng Sơn kia là được rồi.”
Trịnh Hướng Đông ho nhẹ một tiếng, bởi vì đối phương khoác cho hắn ta chiếc chăn nên mặt mày có chút lạnh nhạt: “Tôi chỉ muốn nghe một chút tin tức của cô ấy thôi.”
Cho dù là không được nhìn thấy thì nghe thấy thôi cũng được.
Nếu không thì hắn ta sợ ngay cả tin tức cũng sẽ không có nổi mất.
Nghe được lời này, Cao Thủy Sinh không khỏi trầm mặc, nếp nhăn trên khóe mắt lại càng sâu, nhưng nhờ hằng năm rèn luyện vậy nên cơ bắp trên cơ thể hắn ta linh hoạt đến dọa người.
Anh ta giúp đầy xe lăn vào trong nhà, bánh xe quay tròn phát ra âm thanh kẽo kẹt, giống như một người già đã gần đất xa trời vậy.
“Em thấy, chi bằng anh giống như em đi, cưới một người vợ về rồi đẻ con đẻ cái, anh cũng thấy đứa con của em rồi đó, hiện tại đáng yêu biết nhường nào? Nhất là Đường Thủy, gọi một tiếng cha mà lòng em cũng phải mềm nhũn ra.”
Tội tình gì mà nhiều năm phải cô đơn lẻ bóng như vậy.
Từ sau khi anh ta từ bỏ Giang Mẫn Vân, hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, vợ thì xinh đẹp có văn hóa, còn có thể sinh được một cô con gái, con gái đáng yêu vô cùng, khiến cho anh ta yêu thương như cả sinh mạng mình.
Hiện tại con gái đã có thể gọi Đường Thủy một tiếng cha, khiến cho Cao Thủy Sinh hận không thể vặt cả sao trên trời xuống cho con bé.
Người đàn ông không nói chuyện, một trận gió lạnh thổi qua, hắn ta cúi đầu ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát.
Sau một hồi lâu, hắn ta mới cất tiếng nói bằng một thanh âm khàn khàn: “Thủy Sinh, không phải tất cả mọi người đều có thể như vậy.”
Ví dụ như hắn ta, không phải là hắn ta không thể làm như vậy, mà là hắn ta chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy.
Cả đời này hắn ta chỉ thích duy nhất một mình Khương Thư Lan mà thôi.
Cũng chỉ muốn thích một người như vậy thôi.
Thích một người thực sự quá mệt mỏi quá khổ sở rồi, chỉ thích Khương Thư Lan thôi mà hắn ta đã mất cả đời rồi.
Hắn ta không còn nhiều thời gian nữa, cũng không còn kiếp sau nữa.
Cứ như vậy cũng tốt, sống vì cô, chết cũng vì cô, cũng không uổng công hắn ta thích cô lâu như vậy. Nghe được lời này, Cao Thủy Sinh oán hận mà nện một nhát lên giường, ngữ khí bất đắc dĩ: “Đại ca, anh chính là kẻ ngốc, là kẻ ngốc nhất trên đời này.”
“Anh vứt hết cả tiền đi rồi, toàn bộ đều cho Khương Thư Lan hết, còn người ta thì chả biết chút gì về anh nữa, tại sao phải như vậy chứ?”
Hai trăm vạn tệ đó!
Đối với những người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như bọn họ mà nói, bọn họ đã phải tốn không biết bao nhiêu ngày đêm, đi sớm về khuya, cùng người khác đấu trí đấu dũng, không biết bao lần ở ranh giới giữa sống và chết mới có thể gây dựng được sự nghiệp, kiếm được hai trăm vạn tệ. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương không để dư ra đồng nào hết, tất cả đều để cho Khương Thư Lan hết rồi.
Cho thì cho, nhưng đối phương ngay cả tên của hắn ta cũng không biết.
Đây không phải là làm không công sao?
Người đàn ông ôm mặt, cúi đầu mà ho khan, sắc mặt quá mức tái nhợt có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh trên thái dương, bệnh trạng cũng ngày một nặng hơn.
Không biết qua bao lâu.
Người đàn ông nở nụ cười, tiếng cười chấn động không gian, tóc bạc cũng phải rụng xuống trên trán. Hắn ta phủi tóc trên trán đi, lộ ra khuôn mặt dù đã qua bốn mươi tuổi nhưng vẫn tuấn mỹ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, sao có người ưa nhìn đến như vậy?
Thậm chí khó mà tưởng tượng đối phương lúc còn trẻ còn đẹp đến mức nào nữa.
Nhưng người đàn ông không hề quan tâm đến điều đó.
Hắn ta không biết đang nghĩ gì mà khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn lộ ra biểu tình hung ác cũng trở nên ôn hòa, mang theo mấy phần mỹ mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận