Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 425:

Khương Thư Lan hít một hơi, ở bếp có quá nhiều người, có nhiều lời cô khó mà nói được, nên chỉ có thể nói: “Em gọt khoai tây trước đã.”
Đây là lời cô nói. Nhưng lần nào cũng do Chu Trung Phong thay cô làm.
Cô xấu hổ, cảm động, tự trách và cả oán trách bản thân, sao cô lại phát hiện trễ như vậy.
Nếu không phải cô ngoài ý muốn phát hiện, người đàn ông này còn muốn như thế bao lâu nữa?
Chu Trung Phong nhấp môi: “Được.”
Sau đó anh tìm một con dao khác, thuần phục kéo một tảng đá nhỏ lại, ngồi bên cạnh Khương Thư Lan, anh cầm lấy một củ khoai tây rồi bắt đầu gọt.
Khương Thư Lan nhìn anh một cái, cô dời mắt, thấp giọng nói: “Anh không mệt à?”
Ban ngày huấn luyện dã ngoại, đến tối thì tập huấn, 3 giờ đêm thì đến sau bếp hỗ trợ.
Vốn dĩ Chu Trung Phong định ngáp một cái, anh nghe được lời này, cái ngáp kia cũng nuốt trở vào: “Không mệt.”
Sao mà mệt cho được.
Nghĩ đến anh làm nhiều hơn một chút, Khương Thư Lan có thể ngủ nhiều hơn một, hai giờ, trong lòng anh vui còn không kịp.
Khương Thư Lan cũng không còn gì để nói.
Hai người nhìn nhau không nói gì, sau đó chỉ lo vùi đầu vào làm.
Lúc sĩ quan hậu cần đi vào, anh ấy còn cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay phòng bếp lại yên tĩnh như vậy?”
Ngày thường nếu không phải là một nhóm chị gái trêu ghẹo Tiểu Lưu thì chính là mắng người đàn ông nhà mình.
Sao hôm nay lại yên tĩnh tới nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được vậy?
Lời này vừa được nói ra, Tiểu Lưu và chị Ngưu đồng thời nhìn qua, sau đó bọn họ chỉ về đôi vợ chồng son đang ngồi trong góc.
Từ lúc Tiểu Khương đến đây, trạng thái của đôi vợ chồng son này đã không đúng rồi.
Bọn họ sợ tới mức cũng không dám lên tiếng.
Sĩ quan hậu cần tập trung nhìn, suýt chút nữa đã bật cười: “À, tôi chia ra một phần tiền lương, mời hai người làm việc.”
Khương Thư Lan nghe vậy, cô bình tĩnh nói: “Sau này chỉ có một người.”
Sĩ quan hậu cần nhìn về phía Chu Trung Phong rồi làm mặt quỷ: “Bị lộ rồi phải không?”
Lúc trước khi Chu Trung Phong làm việc này, cậu ấy đã có hơi không đồng ý, nhưng ngặt nỗi Chu Trung Phong đã nhất quyết.
Có lòng tốt đi làm chuyện xấu.
Chu Trung Phong giật giật khóe miệng, anh không quan tâm sĩ quan hậu cần đang làm mặt quỷ.
Anh giơ tay vỗ vai Khương Thư Lan: “Được, mấy ngày này anh gọt khoai tây nên cũng được chút gì đó rồi.”
Quả nhiên người hiểu Khương Thư Lan vẫn là Chu Trung Phong.
Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Khương Thư Lan hơi tễ.
Sĩ quan hậu cần thấy vậy, cậu ấy vui vẻ: “Chuyện của hai vợ chồng mấy người thì về nhà mà nói, đừng có ở nhà ăn chúng tôi rải đường nhá!”
Nhìn hai người này giống như đang cãi nhau sao?
Cậu ấy càng cảm thấy bọn họ đang phát đường cho bọn họ có đúng không hả?
Sĩ quan hậu cần vừa nói xong, Khương Thư Lan có hơi ngượng ngùng, Chu Trung Phong nói thẳng: “Sĩ quan hậu cần, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Sĩ quan hậu cần sửng sốt, cậu ấy thấy Chu Trung Phong đi ra ngoài nên chỉ có thể đi theo.
Trước cửa nhà ăn.
“Sư trưởng Lôi bên kia đã xin với tổ chức cho Thư Lan một cái biên chế.”
“Ở nhà ăn của tôi hả?” Sĩ quan hậu cần ngẩn người.
Chu Trung Phong gật đầu: “Hôm nay tôi đã nói với sư trưởng Lôi, chắc điều lệnh sẽ có nhanh thôi.”
Sĩ quan hậu cần không khỏi giơ ngón cái lên: “Trâu bò thật đấy, nhà ăn chúng tôi đã bao lâu rồi chưa được cấp biên chế, Tiểu Khương đúng là lợi hại, cô ấy đi làm chưa tới một tháng, biên chế đã cầm tới tay luôn rồi.”
“Tình huống đặc biệt, xử lí đặc biệt.” Giọng điệu Chu Trung Phong thành khẩn: “Chắc là sau này buổi sáng tôi sẽ không tới đây nữa, Thư Lan nhà chúng tôi làm phiền sĩ quan hậu cần anh chiếu cố nhiều hơn.”
Người đàn ông này chưa bao giờ cầu xin người khác, nhưng đối với chuyện của Khương Thư Lan, anh có thể đi cầu xin người khác hết lần này tới lần khác.
Nhờ họ giúp đỡ chăm sóc Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận