Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 90:

Sân bên ngoài nhà họ Khương vô cùng náo nhiệt, đồ ăn đã bày hết ra trên bàn, nhà họ Khương tổ chức lần này rất hào phóng nên bàn tiệc vô cùng ngon.
Trên bàn có bày món cá kho, còn có cả thịt kho tàu nữa.
Chưa nói đến nhà gái, cho dù nhà trai đón dâu cũng chưa chắc tổ chức được bàn tiệc ngon như vậy!
Hơn nữa khách khứa còn rất nhiều, nhà họ Khương chuẩn bị tới năm bàn, xung quanh đều là người thân thích, nhưng cha Khương lại quên, ông ấy là thầy thuốc.
Nhiều năm qua cứu không biết bao nhiêu người, người xung quanh cũng nguyện ý tới góp vui rất nhiều.
Thậm chí còn có lãnh đạo của công xã cũng đến nhà họ Khương uống rượu mừng, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhà họ Khương đúng là không phải một nhà bình thường!
Chỉ có người nhà họ Khương biết kia chính là chủ nhiệm Vu! Tới là do Chu Trung Phong, chứ không phải do bọn họ.
Đến khi Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vừa đi ra, sân ngoài đang náo nhiệt bỗng trở nên im lặng.
Cô dâu xinh đẹp.
Chú rể anh tuấn.
Cha Khương cũng nhịn không được mà gật đầu, bất mãn về việc phải gả con gái đi quá xa lập tức tiêu tan hết.
Chủ nhiệm Vu đi tới bắt tay với Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu, đồng chí Khương, chúc mừng hai người!”
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đều cùng nói lời cảm ơn.
Chủ nhiệm Vu lấy ra một tờ giấy, đưa cho hai người bọn họ: “Những thứ khác chắc hai người cũng không thiếu, vậy nên tôi chuẩn bị cho hai người giấy kết hôn làm quà hôn lễ!”
Đây là giấy được công xã đại đội công chứng cho.
Có tờ giấy này, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đi tới cục dân chính là có thể nhận giấy đăng ký kết hôn được rồi.
Khương Thư Lan kinh ngạc sung sướng, đây đúng là thứ cô cần rồi, cô định khi tiệc cưới tổ chức xong, buổi chiều sẽ đi tới đội sản xuất để kê khai chứng minh, sau đó đi đăng ký kết hôn.
Nhưng không ngờ rằng chủ nhiệm Vu đã trực tiếp mang giấy chứng minh kết hôn đến cửa.
Khương Thư Lan thật lòng nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Vu.”
Chu Trung Phong nhìn tờ giấy chứng minh kết hôn kia, trong lòng nhanh chóng đã đưa ra quyết định, sau đó nói cảm ơn với chủ nhiệm Vu.
Chủ nhiệm Vu nhìn bọn họ, nhịn không được nói: “Không cần khách khí, coi như giúp hai người giữ được quan hệ đi, hai người về chung nhà với nhau rồi phải sống những ngày thật tốt đó.”
Lời này dường như nói ra được tâm khảm sâu bên trong cha Khương, mẹ Khương.
Cha Khương nói với Chu Trung Phong: “Cha gả con gái cho con rồi, sau này chăm sóc nó tốt một chút, nếu con bé làm gì không tốt cứ phát điện báo gửi về cho cha, người làm cha này sẽ dạy lại con bé, chỉ có một mong muốn rằng con nhất định không được xuống tay với con gái cha!”
“Nếu làm gì sai với con bé, cha nhất định sẽ đưa nó quay về!”
Lời dặn dò như thế nào cũng đều có cả.
Chu Trung Phong rùng mình, lúc này mới trả lời: “Cha, cha yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu ạ.”
Câu này nói ra khiến cha Khương rất hài lòng gật đầu: “Mau đi mời rượu mọi người đi, làm xong còn phải đi đăng ký kết hôn nữa.”
Chu Trung Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, hai bên gật đầu nhất trí: “Sau khi tiệc hết, chúng ta sẽ đi cục dân chính đăng ký kết hôn....”
Lời nói còn chưa dứt, ở phía bên ngoài đã truyền đến một âm thanh lớn, dù cách đó rất xa.
Chợt nghe thấy tiếng nói lớn của Trịnh Hướng Đông: “Khương Thư Lan, Trịnh Hướng Đông anh tới cưới em đây!”
Đó chính là tiếng của Trịnh Hướng Đông.
Tiếng gào lớn vừa được phát ra, sân nhà Khương Thư Lan đang náo nhiệt bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Rơi một cây trâm dường như cũng nghe được tiếng.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Khương Thư Lan, Khương Thư Lan không phải gả cho đồng chí Chu rồi sao?
Sao Trịnh Hướng Đông còn có thể tới hỏi cưới được?
Khuôn mặt Khương Thư Lan nhìn qua dường như rất nhanh đã trở nên tái nhợt.
Trịnh... Trịnh Hướng Đông tới rồi sao?
Cô vẫn luôn có linh cảm rằng hắn ta sẽ tới.
Nhưng Khương Thư Lan không dự đoán được hắn ta sẽ tới đúng vào ngày tổ chức tiệc cưới.
Chu Trung Phong ở bên cạnh theo bản năng nhìn qua Khương Thư Lan, chỉ thấy hai má cô ban đầu còn đỏ ửng bây giờ đã trở nên tái nhợt, trên mặt còn không giấu được vẻ hoảng hốt cùng sợ hãi.
Đang sợ Trịnh Hướng Đông sao? Hay là đang cực kỳ sợ?
Chu Trung Phong liền nắm lấy tay Khương Thư Lan, trầm giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh đứng chắn trước mặt Khương Thư Lan, bóng lưng cao thẳng của anh che được hết tầm mắt trước mặt Khương Thư Lan.
Tay bỗng nhiên bị một bàn tay thô ráp nắm lấy, nhưng lại rất khô ráo ấm áp khiến Khương Thư Lan sửng sốt.
Vừa mới ngẩng đầu lên thì đập vào mặt là một thân ảnh to lớn, giống như dưới thân ảnh ấy, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh ở trên che chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận