Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 502:

Sau một loạt động tác, hai đứa nhỏ giống như sủi cảo bị ném vào trong chậu lớn, trong chậu là nước mà buổi sáng cô đã mang ra trước cửa phơi, nước rất là ấm.
Hơn nữa thời tiết ban ngày ở hải đảo này độ ẩm rất cao, nước như vậy mà nhảy vào tắm rửa thì nhất định sẽ rất thoải mái.
Hai đứa nhỏ nhảy vào, chúng giống như mèo nhìn thấy cá, nhảy nhót ở trong chậu tắm với nhau.
Suýt chút nữa nhảy đến mức hỏng cả chậu tắm.
Khương Thư Lan nghiêm mặt: “Mấy đứa mà còn như vậy nữa là cô sẽ rất tức giận đó.”
Một câu nói làm cho hai đứa nhỏ lập tức trở nên yên tĩnh.
Không thể không ngoan ngoãn.
Đợi tắm xong rồi, Thiết Đản và Lôi Vân Bảo giống như những đứa trẻ trong thành thị, trắng nõn sạch sẽ, trông vô cùng đáng yêu.
Khương Thư Lan lau khô cho hai đứa xong, sau đó cô nói: “Đi ăn quả vải thôi!”
Vải đã được cô phân chia ra, tụi nhỏ lập tức hoan hô, chúng chạy đến bên cạnh rổ vải, hận không thể chui cả người vào.
Mỗi đứa lột một quả, nuốt nuốt nước miếng, sau đó chúng bê thịt quả vải trắng nõn, chạy tới đưa cho Khương Thư Lan: “Cô, cô mau ăn đi, ngọt lắm đấy.”
Vải vừa được lột ra đã lập tức ngửi thấy vị ngọt.
Đồ ăn vặt cho trẻ con ở trên đảo quá ít, mỗi nhà đều phải tiết kiệm trang trải cuộc sống, cũng chỉ có Khương Thư Lan ra tay phóng khoáng, cách vài hôm sẽ mua cho bọn nhỏ ít kẹo đường.
Nhưng mà dạ dày của hai đứa nhỏ này cứ giống như không đáy, cái gì cũng có thể ăn sạch.
Thế mà dù bọn chúng tham ăn như vậy, sau khi lột vải xong, chuyện đầu tiên là đưa cho cô, điều đó làm cho Khương Thư Lan có hơi vui mừng.
“Hai đứa ăn đi, trước đó cô có ăn rồi.”
Lúc Lê Lệ Mai dẫn cô đến dưới cây vải, cô đã ăn không ít.
Thật sự là Lê Lê Mai hái ở phía trên, còn cô ăn ở phía dưới. Ăn nhiều đến mức cái bụng căng tròn luôn rồi.
Nhưng mà nhìn mấy chục cân còn dư lại kia, Khương Thư Lan có hơi rầu rĩ, Lê Lệ Mai cho cô quá nhiều, thời tiết ở hải đảo lại nóng, nếu ăn không hết thì sớm muộn gì cũng bị hỏng hết.
Vải vừa mới mang về chưa được bao lâu, những quả có hơi bị nứt vỏ cũng đã thu hút đám ruồi muỗi.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, cô chia vải ra ba phần, một phần khoảng chừng ba bốn cân.
Cô ước lượng một chút, rồi lập tức đuổi Tiểu Thiết Đản đi: “Cháu đi đưa cho bà Na của cháu một phần đi.”
Tiểu Thiết Đản một bên mút tay, một bên gật đầu, cậu bé dò hỏi: “Cô, cô hái cái này ở đâu vậy?”
Ăn cực kỳ ngon. Ăn còn ngon hơn kẹo, ngọt hơn kẹo nữa.
Cậu bé hỏi như vậy, làm cho Khương Thư Lan nghĩ tới Lê Lệ Mai, cô cười dịu dàng: “Đó là do một cô gái rất xinh đẹp, rất thú vị dẫn cô đi hái, lần sau cô sẽ dẫn mấy đứa đi gặp chị ấy.”
Ở trong mắt cô, Lê Lệ Mai là tốt nhất.
Không ai có thể so sánh với cô ấy.
Những lời này không khỏi làm cho Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo nhìn sang: “Cô, chị gái kia thật sự rất xinh đẹp sao?”
Khương Thư Lan gật đầu.
“Khó trách lúc cô nhắc tới chị gái kia, trong mắt còn phát ra ánh sáng.”
Khương Thư Lan hơi ngẩn người, trong mắt có ánh sáng ư?
Lúc cô còn muốn nói gì đó, hai đứa nhỏ đã chạy xa, chạy đến sát vách đưa quả vải.
Khương Thư Lan không khỏi mỉm cười, cô sờ sờ hai mắt mình: “Đó là vì em ấy thật sự rất tốt.”
Lê Lệ Mai mà cô gặp, chính là cô gái tốt nhất, không gì có thể sánh được.
Sát vách.
“Bà Na, bà mở cửa đi, cháu là bảo bối nhỏ của bà đây.”
Lôi Vân Bảo đè nén giọng nói, ra vẻ kỳ quái mà gọi.
Bà Na ở trong nhà nghe được, bà ấy không nhịn được cười: “A, bảo bối Tiểu Bảo nhà chúng ta đã trở về rồi à.”
Khoảng thời gian Khương Thư Lan đi làm ở nhà ăn, hai đứa nhỏ này không phải ở nhà họ Lôi thì chính là ở nhà họ Na sát vách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận