Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 210:

“Ngốc chết đi được, loại chốt cửa này, dùng dao thái đồ ăn chọc khe hở là có thể tách ra.”
Trong phòng.
Chu Trung Phong hoàn toàn cứng đờ luôn, anh hôn không nổi nữa.
Thằng nhóc phá phách này!
Khuôn mặt của Khương Thư Lan nóng lên, cười khe khẽ: “Để anh hôn rồi đấy!”
Ai bảo anh lưu manh làm gì?
Lần này không cần Khương Thư Lan đẩy, Chu Trung Phong đã tự mình lật nghiêng người khỏi người Khương Thư Lan, nhảy xuống giường, mặc quần vào, khí sắc cả người đều đen kịt.
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Thư Lan đã mặc quần áo gọn gàng rồi.
Lúc này anh mới đi tới cửa, đột nhiên kéo mạnh chốt cửa ra, hai đứa trẻ kề sát bên cửa, tức khắc bị ngã văng ra, mông chạm đất.
Lôi Vân Bảo phản ứng nhanh, phủi phủi mông rồi đứng lên, một đứa bé nhỏ như hạt đậu, ngẩng đầu đối mặt với anh không hề sợ hãi chút nào, hung hăng mà chất vấn anh: “Vì sao chú không mở cửa vậy ạ?”
Cậu bé cũng đã gõ cửa lâu như vậy.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cậu bé, ánh mắt khó chịu.
Lôi Vân Bảo sợ hãi mà lùi về phía sau một chút, lại cảm thấy mất mặt, cậu bé lập tức đứng thẳng lưng: “Cô chú đang làm cái gì ở bên trong vậy ạ? Có phải ăn cái gì ngon mà giấu chúng cháu hay không?”
Tiểu Thiết Đản thận trọng kéo cánh tay Lôi Vân Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh biết nè.”
“Bọn họ đang hôn môi đó!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Chu Trung Phong tối sầm lại, bước chân của Khương Thư Lan cũng dừng lại.
Lôi Vân Bảo tức giận, cậu bé tức giận đến tóc dựng đứng lên, như là một con trâu thô bạo, cái đầu cố gắng húc về phía Chu Trung Phong, tức đến muốn nổ tung.
“Sao chú dám hôn dì xinh đẹp của cháu?”
“Sao chú có thể hôn chứ?”
“Dì xinh đẹp là vợ cháu, là vợ cháu!!!”
Tức muốn hộc máu luôn mà!
Nhưng mà đáng tiếc là đụng được một nửa, lại bị Chu Trung Phong nắm cổ áo xách lên, anh tối sầm mặt nhìn chằm chằm cậu bé, ba giây sau, gằn từng chữ một: “Vợ của chú!”
Cả người Lôi Vân Bảo bị nhấc lên giữa không trung, hai chân đạp loạn.
“Không phải, không phải đâu, dì xinh đẹp là của cháu, là của cháu!”
Cho dù bị xách người lên giữa không trung, cậu bé cũng không sợ, ngược lại còn nghiến răng, nhắm chuẩn về phía eo của Chu Trung Phong mà cắn, răng sữa nhỏ cọ sát vào người anh.
Chỉ dựa vào chút giá trị vũ lực này của cậu bé, Chu Trung Phong còn chưa để vào mắt đâu.
Một tay anh vừa xách cậu bé lên, tay kia nắm xương hàm của cậu bé.
Lôi Vân Bảo không nói được nữa, tức giận đến mức chảy nước mắt ào ào, mím môi dùng sức mà trừng mắt với Chu Trung Phong.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh che mặt lại, cậu bé đã nói mà, dượng rất lợi hại, không thể bướng bỉnh mà chọc dượng, Tiểu Lôi Tử cố tình không nghe.
Giờ thì hay rồi, đụng vào trên họng súng.
Đã tủi thân đến như vậy, Lôi Vân Bảo cũng không chịu xin tha.
Khương Thư Lan thật sự không xem nổi nữa, từ phòng trong đi ra, nói với Chu Trung Phong: “Được rồi, anh thả thằng bé xuống đi!”
Cô vừa đi ra, ánh mắt của Lôi Vân Bảo vốn tủi thân liền thay đổi trong nháy mắt, thay đổi nhanh như con quay, qua về phía Khương Thư Lan trước mặt: “Dì không sao chứ?”
“Dì không sao chứ?”
Giọng nói giòn giã, pha lẫn vài phần lo lắng, nước mắt rơi ào ào.
“Chú ấy có ức hiếp dì hay không?”
Đây vốn dĩ là Khương Thư Lan cho rằng đứa nhỏ quấy rối nên trong lòng cũng bất đầu khó chịu, vậy mà đứa nhỏ này lại thật sự quan tâm cô, đã tủi thân đến như vậy, còn quan tâm cô, lo lắng cô sẽ bị ức hiếp.
Khương Thư Lan nghĩ tới đây, dịu dàng mà nói: “Không có, Chu Trung Phong không có ức hiếp dì.”
“Nói dối, dì đang nói bậy, miệng của dì đã sưng lên rồi.”
“Dì có đau không?”
Lôi Vân Bảo khóc rống lên, tay đấm chân đá lên người Chu Trung Phong: “Miệng của chú mọc gai à, sao lại hôn miệng dì xinh đẹp của cháu đến sưng lên như thế!”
“Không đúng, chú đây không phải là hôn, mà là đánh, đánh đến sưng lên rồi, sao chú lại đánh miệng dì xinh đẹp của cháu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận