Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 142:

Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh liền lắc đầu.
Người vợ này da mặt cũng quá mỏng rồi, lại đi tặng chỗ ngồi cho người ngoài như vậy, mấy chục giờ kế tiếp, cô nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ thôi.
Còn Chu Trung Phong thì lại nghĩ Khương Thư Lan quá ngây ngốc khi đem chỗ ngồi của mình cho người ngoài.
Không ai biết được rằng, Khương Thư Lan lại tiếp tục nói: “Nhưng mà đáng thương thì đáng thương, việc cần làm thì vẫn phải làm cho tốt, bà lão chính là như vậy đó, chồng cháu được đơn vị viết thư cho mới mua được vé giường nằm, cháu coi như tặng lại cho bà, nhưng mà...”
Cô vừa chuyển đề tài, thanh âm lại mềm mỏng hơn: “Nhưng mà, chỗ giường nằm này mua phiếu cũng phải mất đến hai chín phẩy năm đồng, ghế ngồi cứng thì mười ba phẩy năm đồng, bà còn phải đền bù cho bọn cháu mười sáu đồng nữa ạ.”
“Đúng không ạ? Dù sao cháu và chồng cháu cũng làm tốt những việc phải làm rồi, đã tặng thư giới thiệu nhưng đâu thể tặng luôn cả tiền mua phiếu được ạ? Mọi người thấy như vậy có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, cô gái này đã có tâm giúp đỡ bà, bà lão à, bà nên cảm kích đi, người ta xin thư giới thiệu của đơn vị, đi xếp hàng mua phiếu cũng không hề dễ dàng, nếu bà đã chiếm vị trí này của người ta, khiến hai vợ chồng kia tách khỏi vị trí giường nằm, vậy thì cũng phải đưa tiền bồi thường cho người ta mới đúng chứ, không thể xem tiền của người khác như cỏ rác được, có đúng vậy không? Cho dù là đồng chí kia có tham gia quân ngũ đi nữa thì cũng chưa thể nào coi tiền như cỏ rác được!”
Điều này khiến bà lão hơi hoảng một chút, nếu như mua được vé giường nằm thì còn đi mua vé ghế ngồi cứng làm gì chứ!
Xương cốt già nua này của bà ta làm sao trụ được mấy chục tiếng ở trên ghế cứng kia.
Chỉ là nếu như không bù tiền, người ta cũng đã nói đến mức này rồi, hưng mà nếu phải bỏ tiền, bà ta hoàn toàn không muốn chút nào.
Sắc mặt của bà lão đang đeo khăn liền trở nên vô cùng vặn vẹo: “Đồng chí à, coi như xin cháu hãy thương xót cho bà, bà thực sự là không có tiền, nếu không thì cũng đã mua phiếu giường nằm rồi, cháu xem thân thể này của bà đi, thực sự chịu không nổi nữa rồi, coi như cháu giúp đỡ cho người già này đi.”
Khương Thư Lan đã làm được đến tám phần, cũng coi như giữ được mặt mũi cho đồng chí quân nhân kia rồi.
Về hai phần còn lại thì không muốn làm nữa.
Đây vốn không phải vấn đề của cô và Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Bà xem, cháu và chồng cháu đã nguyện ý nhường lại chỗ cho bà rồi, nhưng bà lại không chịu bù tiền, chi bằng....”
Cô liếc mắt nhìn qua nhân viên tàu ở phía hành lang: “Đồng chí, anh lại đây, mời anh tới phân xử cho chúng tôi!”
Vừa gọi nhân viên tàu tới, sắc mặt của bà lão kia lập tức thay đổi.
Đợi nhân viên tàu tới rồi, nghe xong những gì cần nghe, cô ấy rõ ràng không cần phải làm việc tốt như mấy quân nhân giải phóng nữa, chỉ cần dựa theo đúng điều lệ mà làm thôi, lúc này liền nhíu mày nói với bà lão: “Bà lão, hành vi này của bà là chạy trốn khỏi chỗ của mình, nghiêm trọng hơn chút, tôi có thể bắt bà đi trình cơ quan cấp trên được!”
Vừa nghe thấy nghiêm trọng như vậy, không cần người khác thúc giục, mặt mũi bà lão lập tức trở nên xám xịt mà rời khỏi đó.
Bà ta vừa đi, chỗ trống của bọn họ cuối cùng cũng được phô bày ra.
Chu Trung Phong nhìn thấy chỗ trống kia, nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên với Khương Thư Lan.
Đây là một mặt mà anh chưa bao giờ từng gặp qua của Khương Thư Lan.
Xử lý được đúng đắn mọi việc, quả thực vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Không những không khiến cho anh phải khó xử, hay là cảm thấy tiếc nuối vì đã mặc quân trang trên người, mà còn đuổi được bà lão kia đi một cách hoàn hảo.
Nhận được tiếng vỗ tay khen ngợi của mấy người trên cùng toa xe.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt, nói với anh: “Mau thu dọn lại đồ đạc đi!”
Lúc cô đỏ bừng mặt lên nhìn thực sự rất xinh đẹp, mặt mày tựa như bức tranh nhuốm màu đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Chu Trung Phong nhịn không được mà liên tục nhìn qua.
Người đàn ông trung niên của giường trên nhịn không được mà thăm dò qua, nói với Chu Trung Phong: “Đồng chí, cậu cưới được người vợ giỏi thật đó!”
Tình huống vừa rồi, cứ hễ là kẻ ngốc, hay trực tiếp từ chối thì đều không có được cách giải quyết tốt.
Dù sao trên người Chu Trung Phong đang mặc quân trang màu lục, làm điều gì không tốt bị người ta viết thư gửi lên cấp trên, Chu Trung Phong chắc chắn sẽ bị xử phạt.
Đừng coi thường điều này, năng lực tùy cơ ứng biến kia hoàn toàn không thể khinh thường được.
Người khác khen Khương Thư Lan nhưng Chu Trung Phong còn cảm thấy vui vẻ hơn.
Chu Trung Phong nhịn không được mà gật đầu: “Cô ấy quả thực rất giỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận