Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 122:

Mẹ Khương như hiểu ra được, hai người này đều hào phóng hệt như nhau!
Bà liền nói lúc trước Khương Thư Lan không phải người hào phóng như vậy, sao lúc này đến ngón tay cũng buông lỏng được, hóa ra sau lưng còn có một Chu Trung Phong như thế này.
Lời đã đến bên miệng liền bị mẹ Khương nuốt trở về.
Thôi bỏ đi, chuyện của hai vợ chồng bọn họ, bà vẫn là không nên xen vào làm gì.
“Chiều mẹ sẽ lấy bột phú cường làm mỳ vằn thắn cho hai đứa, sáng sớm ngày mai hai đứa ngồi xe lửa, còn lại một ít làm sủi cảo cho mấy đứa, đi trên đường dùng nước ấm là có thể ăn được.”
Vừa vặn cho một cân thịt ba chỉ kia vào, rồi cho thêm cả củ cải vào trong đó nữa.
Bánh sủi cảo có nhân là thịt với củ cải, cho thêm ít dầu vào khiến nó thơm hơn, ăn vào vô cùng ngon.
Khương Thư Lan nhíu mi, bột phú cường và thịt là đồ vốn dĩ cô mua cho nhà để cải thiện việc ăn uống, chứ đâu phải để mẹ làm đồ ăn cho cô mang đi.
Nhưng cô cũng hiểu mẹ cô một khi đã đưa ra quyết định thì ai cũng không khuyên được.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, Chu Trung Phong lập tức hiểu ra mà mang rượu vừa mua về đi tìm cha vợ nói chuyện.
Khương Thư Lan thì cầm bình dầu con sò, kem bảo vệ da và len sợi đi tìm mấy người chị dâu.
Chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba đều đang ở dưới vựa củi sưởi ấm, đồng thời còn đang phân dược liệu, cầm trong tay cái sọt cẩn thận mà lựa.
Đây là những việc cần sự tỉ mỉ cẩn thận, đàn ông nhà họ Khương làm không được.
Mỗi lần cần thì cha Khương đều nhờ mấy con dâu làm việc này, cũng không phải làm không công.
Dựa vào cân mà tính tiền thì một cân được năm phân tiền, dù sao cha Khương có nhờ người ngoài thì cũng phải trả tiền, như vậy không phải là nước phù sa đều chảy vào ruộng nhà mình sao?
Đông tỉnh thực sự rất lạnh, mùa đông ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, phân dược liệu để lấy chút tiền tiêu vặt thực sự không tồi chút nào.
Nhưng mà bây giờ bọn họ không phải đang làm để kiếm tiền, mà thấp giọng nói chuyện với nhau: “Thuốc cảm em phân ra được nửa cân rồi, không biết có đủ để cho Thư Lan mang ra hải đảo dùng không. Số thuốc này làm ra, nửa cân cũng được nửa rổ rồi.”
“Chị cũng vậy.”
Chị dâu hai cũng thở dài: “Em phân thuốc cảm là còn may đó, cũng không phải tháng nào cũng bị cảm, phân cây ích mẫu này mới phiền toái, Thư Lan mỗi tháng hành kinh đều bị đau bụng, cây ích mẫu em phân bao lâu rồi, đống này rang lên uống vài lần là hết, vậy sau đó Thư Lan biết phải làm sao?”
Mùa đông, thảo dược không dễ dàng tìm, số cây ích mẫu này dường như là tất cả ích mẫu mà nhà họ có.
Tưởng Tú Trân chưa nói gì hết, chị ấy chỉ lo lắng nói: “Chị thì không lo lắng chuyện đó cho lắm, vì thực ra ở hải đảo cũng có thầy thuốc, chỉ nghe nói bên hải đảo kia một năm bốn mùa thì mùa nào cũng vô cùng nóng, Thư Lan là người đông bắc, đã quen với cái lạnh rồi, có thể chịu được lạnh, nhưng có thể chịu được nóng không?”
Cả ba người chị dâu đều rất lo lắng.
Lúc Khương Thư Lan đẩy cửa tiến vào, phòng đựng củi liền kêu kẽo kẹt một tiếng.
Cả ba chị dâu đều đồng loạt im lặng, ngẩng đầu lên nhìn qua: “Thư Lan về rồi sao?”
“Mau đưa ảnh em chụp với em rể cho bọn chị xem đi.”
Khương Thư Lan sớm đã chuẩn bị rồi, lấy ảnh chụp đưa qua, chị dâu cả Tưởng Tú Trân trực tiếp cầm lấy, vừa nhìn đã không khỏi nói:”Đẹp quá!”
Trên bức ảnh chụp, Khương Thư Lan mặt mày xán lạn đang tươi cười, môi hồng răng trắng, xinh đẹp đến không nói lên lời.
Chu Trung Phong cũng không kém, mặt mày sắc nét, mũi cao thẳng, khóe miệng hơi cong lên làm giảm phần lạnh lùng.
“Bộ dạng của em rể chị cũng tốt thật đó.”
Mười dặm tám hương cũng chưa nhìn thấy ai tuấn tú như Chu Trung Phong, vóc dáng cũng cao, cao đến oai hùng.
Khương Thư Lan ngượng ngùng mà cười cười.
Chị dâu hai bên cạnh trêu ghẹo: “Đều đã là người một nhà rồi, sao còn phải thẹn thùng như vậy?”
Chị dâu ba cũng nói theo: “Không có phải đâu, em thấy hình như Thư Lan với em rể hình như chưa có động phòng?”
Mấy ngày nay Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vẫn ở nhà họ Khương.
Nhưng lại ở khác phòng, Chu Trung Phong ngủ cùng với mấy người đàn ông trong nhà, Khương Thư Lan lại ngủ cùng bọn họ.
Nghe được vậy, chị dâu hai liền liếc mắt qua: “Vậy thì đáng tiếc quá, nếu không thì chị đã có thể hỏi Thư Lan cảm giác thế nào rồi...”
Nhìn thể trạng của em rể chắc chắn là không tồi, lại còn tham gia quân ngũ, sợ là người có thân thể nhỏ nhắn như Khương Thư Lan chưa chắc có thể chịu được.
Mặt Khương Thư Lan đỏ như nhuốm máu, nóng rát nói: “Chị dâu hai!”
Cô dậm chân, gắt giọng: “Nói thêm gì nữa là em không thèm để ý mấy chị nữa đâu đó!”
“Được rồi, không nói nữa, nghe Thư Lan nói thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận