Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1497:

Khương Thư Lan vâng một tiếng.
Trơ mắt nhìn Khương Thư Lan đã mua xong cổ phiếu mà rời đi rồi, trong khi mấy người Trâu Dược Hoa vẫn còn đang phải xếp hàng, cảm giác xa cách đến không tưởng, thậm chí còn không biết có thể luân đến lượt bọn họ được hay không.
Điều này khiến cho Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
“Hay là chúng ta đi tìm Hồ Vịnh Mai đi? Nghe người kia vừa gọi Hồ Vịnh Mai là quản lý Hồ.”
Có người quen là quản lý, vẫn luôn tốt hơn là phải đứng xếp hàng đợi như bọn họ.
Trâu Dương nói xong thì lập tức bị Trâu Dược Hoa cự tuyệt: “Trâu Dương, con đã quên một hồi nháo nhào năm đó sao? Chúng ta phải chán nản mà rời đi.”
Anh ta không còn mặt mũi nào đi tìm Hồ Vịnh Mai nữa.
Kỳ thực là đàn ông rất để ý chuyện mất mặt.
Lời này khiến cho Trâu Dương có chút thất vọng, cậu ta cũng chán ghét bản thân phải như vậy nhưng không còn cách nào khác nữa, thực sự không còn cách nào khác nữa.
Cuộc sống khốn cùng đến thất vọng cũng đủ làm tàn lụi đi người từng được coi là thiên tài rồi.
Trâu Dương trầm mặc đứng đó ngay dưới ánh mặt trời, lúc này đã là hai giờ chiều rồi.
Hai cha con bọn họ dường như đến giọt nước cũng chưa được uống, nhưng cũng không còn cách nào khác hết, cổ phiếu chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Vất vả lắm mới tiến vào được chỗ mua.
Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đều có chút kích động, dù sao, có được hay không đều chính là lúc này đây.
“Đồng chí, tôi mua hai vạn tệ cổ phiếu.”
Nhân viên tiếp tân đang làm việc, chỉ là giây tiếp theo màn hình liền đen lại.
Ngay sau đó, không chỉ có màn hình giao dịch của cô ấy đen lại mà toàn bộ màn hình giao dịch đều đen lại.
Mọi người xung quanh lập tức kêu lên: “Có chuyện gì vậy?”
Giao dịch viên bên kia lập tức trấn an mọi người, rồi đi hỏi tin tức, sau một hồi lâu mới có kết quả.
Tất cả cổ phiếu đều bị bán hết rồi.
Không thể mua được nữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai được thôi.
Nghe được tin này, mọi người ở sảnh đều không khỏi chấn kinh: “Không được, không thể được, chúng tôi không thể chấp nhận được.”
Phản ứng mạnh nhất chính là Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương, bởi vì xếp hàng cũng phải mười mấy giờ rồi, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Nhưng đến nước này rồi lại nói không thể mua được nữa, bọn họ sao có thể chấp nhận được đây?
Trâu Dược Hoa lập tức đen mặt lại: “Đồng chí, có phải là cô nhầm rồi hay không? Cô nhìn xem chúng tôi đã xếp hàng cả ngày như vậy rồi, không thể để chúng tôi đợi không công như vậy được.”
Giao dịch viên kia cũng rất khó xử, vỗ vỗ máy móc, nhưng cũng không có phản ứng gì hết.
“Thật sự xin lỗi, hôm nay tạm dừng giao dịch, ngày mai mọi người hãng quay lại.”
Nói xong liền dán thông báo tạm nghỉ lên màn hình.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đến cả Trâu Dược Hoa cũng phải nóng nảy, đập tay lên mặt bàn giao dịch: “Mấy người nói như vậy là có ý gì? Chúng tôi xếp hàng nguyên một ngày, hiện tại lại nói không thể mua được nữa, đây không phải là đang lừa người sao?”
“Không mua được thì nói sớm một chút, lúc này mới nói thì có tác dụng gì chứ?”
Sự ghét bỏ bực tức đối với Hồ Vịnh Mai và Khương Thư Lan của Trâu Dược Hoa lúc này đây dường như được trút ra, toàn bộ đều phát tiết lên mấy giao dịch viên nhỏ bé.
Giao dịch viên ở đó lập tức bị dọa cho đỏ cả mắt.
Hồ Vịnh Mai nghe được động tĩnh vội dẫn theo bảo vệ tới: “Đang làm gì vậy? Làm loạn ở quầy giao dịch của chúng tôi, chúng tôi có quyền bắt người lại đó.”
Bấy giờ, mọi người xung quanh mới trở nên im lặng.
Trâu Dược Hoa hít sâu một hơi, anh ta chỉ vào thông báo tạm nghỉ trên quầy: “Chúng tôi cần một lời giải thích.”
“Chúng tôi cần một lời giải thích, tại sao chúng tôi đã tới đây rồi lại không được mua nữa.”
“Hôm nay nếu mấy người không cho chúng tôi một lời giải thích thì chúng tôi sẽ không rời khỏi đây đâu.”
Lời của mọi người khiến cho sắc mặt của Hồ Vịnh Mai có chút nhục nhã, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận