Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 932:

Chu Trung Phong xua tay: “Em cứ đi vào đi, để anh bế con đứng ở cửa, có chuyện gì thì nhanh chóng đi ra ngoài tìm anh là được.”
Đàm phán chuyện làm ăn vốn không phải sở trường của anh, nhưng bảo hộ cho mẹ con bọn họ, anh vẫn có thể làm được tốt.
Khương Thư Lan gật đầu rồi đi theo Hồ Vịnh Mai vào trong văn phòng, bóng dáng cô đầy lưu loát, còn mang theo vài phần giỏi giang cùng với tư thế đầy tự tin.
Chú Quách nhìn theo bóng dáng của cô, rất lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mãi một hồi sau trong lòng mới an tĩnh lại được.
Chú Quách lúc bấy giờ mới hoàn hồn, chú ấy tự trấn an bản thân lại, theo bản năng mà nhìn Chu Trung Phong, trong lòng Chu Trung Phong đang bế hai đứa nhỏ, hóa thành cha sữa, nhẹ nhàng mà dỗ dành con.
Chú Quách buồn bã nói: “Tiểu Phong, sau này cháu định ăn cơm mềm() sao?”
[Chú thích: (
) "Cơm mềm" là chỉ những gì quá dễ dàng, những thứ được cho được tặng. "Ăn cơm mềm" là kiểu nói châm biếm, thường hay chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, ăn bám. ]
Nếu như chú ấy nhớ không lầm, lần đầu tiên khi đi đón hai vợ chồng bọn họ, Khương Thư Lan đã ở cục trà quán nói chuyện làm ăn, còn Tiểu Phong đang ở dưới lầu, dỗ dành hai đứa con.
Chu Trung Phong: “...”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, lại hỏi: “Không được sao?”
Hiện tại anh quả thực là đang ăn cơm mềm của Khương Thư Lan, thu nhập của Thư Lan thậm chí còn cao hơn cả anh.
Chú Quách muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Nhà họ Chu chưa từng có tiền lệ ăn cơm mềm.”
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Chú có thấy quần áo trên người cháu không?”
Chú Quách: “???” Nói như vậy là có ý gì chứ.
“Là Thư Lan mua đó.”
“Chú có thấy giày dưới chân cháu không?”
“Là Thư Lan mua đó.”
“Còn có quần áo mới của ông bà nội, quần áo mới của chú Quách, quần áo mới của dì Lý, đều là do Thư Lan mua hết đó.”
Chu Trung Phong đổi tay bế đứa nhỏ, nói lời thấm thía: “Chú Quách hiện tại không phải chỉ có một mình cháu ăn cơm mềm, mà cả nhà đều đang ăn cơm mềm của Khương Thư Lan.”
Bao gồm cả chú nữa đó.
Chú Quách: “...”
Chú Quách lúc này vậy mà lại không thể nói ra được lời nào nữa.
Chú ấy chưa bao giờ nghĩ rằng đứa nhỏ mặt lạnh nhà mình vậy mà lại có lúc nói được lời hợp tình hợp lý nhưng không biết xấu hổ như vậy.
Chú Quách giận đến mức hận không thể lột hết cả quần áo trên người mình ra, chú ấy thấp giọng mắng: “Mua quần áo mới cho mọi người trong nhà, sao cháu không bỏ tiền lương của mình ra đi, cần tiêu tiền của Thư Lan làm gì?”
Đối với chú ấy, một người phụ nữ như Khương Thư Lan có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Lại còn bóc lột người ta như thế, thật không biết xấu hổ.
Chu Trung Phong thở dài: “Chú Quách, cháu không kiếm được nhiều tiền bằng Thư Lan.”
Chú Quách: “???”
“Cháu nói bậy, không phải cháu được thăng chức thành đội trưởng rồi sao? Tiền lương của cháu có thể dưới ba con số được sao?”
Ít nhất cũng phải đến một trăm.
Chu Trung Phong nói: “Nhưng mà chú có biết một tháng Thư Lan thu được bao nhiêu tiền không?”
Cái này chú Quách thực sự không biết, chú ấy chỉ biết hiện tại Thư Lan còn được quân đội bảo lưu lại biên chế, nhưng lần trước cũng có nghe qua hình như một tháng cũng được hơn ba mươi.
“Bao nhiêu vậy?”
“Gấp mười lần cháu.”
Ngữ khí của Chu Trung Phong đầy tang thương.
Ban đầu anh cũng muốn lấy lại mặt mũi đàn ông, phải làm người đứng đầu trong nhà, làm trụ cột kiếm tiền trong gia đình.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy hoa hồng mỗi tháng mà quân đội chia cho Khương Thư Lan, anh không khỏi choáng váng.
Huống hồ, lời vừa rồi mà Hồ Vịnh Mai nói, anh cũng đã ghi tạc trong đầu rồi.
Tóm gọn được cả thị trường ở thủ đô.
Hải đảo phải xuất bao nhiêu hàng hóa, anh cũng không nghĩ nổi, nghĩ đến tiền hoa hồng mà Thư Lan có thể được chia, anh lại càng không nghĩ nổi.
Chu Trung Phong chỉ biết người bản thân lấy về được không phải một người vợ mà là một nữ thần tài luôn rồi.
Nghe xong lời của Chu Trung Phong, chú Quách cũng phải trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận