Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 749:

Sĩ quan hậu cần cũng ngớ ra, sau khi nghe được phân phó của Khương Thư Lan, cậu ta theo bản năng mà ừm một tiếng.
Thấy sĩ quan hậu cần bận rộn làm việc rồi, Khương Thư Lan liền vịn tay vào thắt lưng, Chu Trung Phong mang một cái ghế nhỏ tới để cô ngồi lên trên, thi thoảng sẽ điều chỉnh động tác của sĩ quan hậu cần.
Chỉ chốc lát sau, ba loại đồ hộp còn lại cũng đều đã được làm xong hết.
Sĩ quan hậu cần còn vô cùng cẩn thận, để cho tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi mỗi người một chén vải ngâm.
Nhưng mà sau khi ăn được chén vải ngâm kia, hai người nhất thời nhíu mày: “Hương vị này vẫn còn kém quá.”
Để lạnh ăn vẫn ngon hơn.
Sĩ quan hậu cần thở dài: “Lãnh đạo, nếu như ngài không ăn thì quay về cũng được, tôi sẽ tự mình nếm thử.”
Nhưng mà làm sao đợi đến phần cậu ta được ăn, tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi đã ăn xong được nửa bát rồi: “Vẫn là Tiểu Khương nấu ăn ngon.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Khương Thư Lan không khỏi nở nụ cười: “Đúng là để nóng ăn không ngon bằng để lạnh, đợi sau khi nguội rồi hương vị đều sẽ giống nhau.”
“Chuyện này lãnh đạo không cần lo lắng đâu.”
Nghe được lời này, sư trưởng Lôi với tư lệnh Cao cũng an tâm hơn được một chút.
Nhưng mà sau khi ra đến cửa nhà máy, hai người vẫn phải quay đầu lại hỏi: “Làm đồ hộp đơn giản đến như vậy thôi sao?”
Sao vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi như vậy?
Tư lệnh Cao nhịn không được mà nói: “Tôi thấy không phải là đồ hộp đơn giản mà là Tiểu Khương khiến cách làm đồ hộp trở nên đơn giản hơn đó.”
Bản thân đồ hộp không hề dễ làm, nhưng bậc thầy làm đồ hộp làm trông lại vô cùng đơn giản.
Nói như vậy lại khiến cho Thư Lan trở nên khó hiểu.
Sư trưởng Lôi lại cảm thán một câu: “Cũng không biết Chu Trung Phong cưới được ở đâu một người vợ lợi hại đến vậy.”
Tư lệnh Cao lại nhớ đến bộ dạng ân cần của Chu Trung Phong với vợ như vừa rồi thì cười lên.
“Tôi cảm thấy tính tình của Tiểu Khương rất ôn nhu dịu dàng, giống như là nước chát có chút đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn vậy.”
Đương nhiên là như vậy rồi!
Bên trong phòng.
Khương Thư Lan thấy sĩ quan hậu cần sắp học được rồi, cô liền vịn vào cánh tay của Chu Trung Phong để đứng lên: “Sĩ quan hậu cần, anh học được rồi đó, tôi đi về trước đây.”
Trong nhà cũng không ít việc đang đợi cô.
Sĩ quan hậu cần nghe vậy liền đuổi theo hỏi: “Chắc chắn là chỉ cần như vậy thôi đúng không?”
Cậu ta vẫn có chút chưa thể tin nổi.
Khương Thư Lan cười cười: “Chắc chắn hay không chắc chắn, ba ngày sau anh sẽ biết ngay mà.”
Nói vậy cũng đúng.
Sĩ quan hậu cần không hỏi gì nữa, ngược lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác: “Công nhân của nhà máy hoa quả cũng không thể tuyển vào một cách tùy tiện được, biện pháp làm đồ hộp rất đơn giản, nếu như bị người ta học được rồi truyền ra ngoài, quân đội chúng ta sao có thể mở xưởng làm đồ hộp được đây?”
Đúng là như vậy thật.
Nhưng chuyện này không đến lượt Khương Thư Lan phải quản.
Đã có sĩ quan hậu cần cùng với Chu Trung Phong lo việc này rồi.
Cô cầm một quả mận đã được rửa sạch, cắn một miếng vào miệng, mận giòn giòn, mang theo vị ngọt thanh, nhưng không ngọt hoàn toàn mà hương vị vô cùng dễ ăn.
Chu Trung Phong thấy cô không sốt ruột muốn rời đi, liền nhắc nhở một câu: “Tuyển người vào nhà xưởng làm có thể tuyển người nhà vào cũng được.”
Tuyển ai chứ?
Tuyển người trong quân đội bọn họ sao?
Cũng không cần nhiều người lắm, trước tiên cứ xây dựng nhà xưởng đồ hộp lên, nếu như sau này lượng tiêu thụ lớn thì sẽ dần dần gia tăng.
Nhưng giai đoạn tuyển người nhất định phải bàn bạc rõ ràng trước.
Ánh mắt sĩ quan hậu cần lập tức sáng lên: “Tôi sẽ kêu Tiểu Lưu tới đây, tuyển thêm hai người nữa ở căn tin, còn thêm cả tôi nữa, tổng cộng là bốn người, tôi không tin chúng tôi không lo liệu được nhà xưởng đồ hộp này.”
Không thể xem thường bốn người này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận