Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 240:

[Sao nghe cũng có vẻ hợp lý thế nhỉ!]
[Tôi cũng thấy rất có lý! Cúng bái Thư Thư, phù hộ cho tôi đi thi cuối kỳ trên đại học trót lọt, toàn bộ đều qua môn hết!]
[Lạy Thư Thư, cho tôi tiếp tục được thăng chức đi, muốn tăng lương quá đi mất thôi!!! Làm như trâu bò mà không được thêm đồng lương nào thực sự là làm không nổi, Thư Thư nhìn tôi đi, phù hộ cho tôi, phù hộ cho tôi, giúp tôi được tăng lương đi!!!]
[Lạy Thư Thư, cố gắng mang thai ba năm rồi chưa có kết quả gì hết, giúp tôi có được một lần mang thai thành công đi.]
Khương Thư Lan: “... ????”
Khu bình luận này càng ngày càng thái quá rồi!
Sao mà cô làm nổi những chuyện này chứ!
Cuối kỳ là gì? Cô không hiểu được thì biết phù hộ kiểu gì chứ?
Còn tăng lương thăng chức, bản thân cô còn là người thường tạm thời chưa có công ăn việc làm gì.
Về phần phù hộ để mang thai được thì càng khó, bản thân cô còn chưa mang thai, cô cũng không phải là đàn ông, không thể giúp cho đối phương mang thai được.
Khương Thư Lan đưa tay lên xoa mặt, ép cho bản thân tiếp tục tỉnh táo lại.
Chỉ là dường như cô đã quên mất thứ gì đó?
Sau đó, Khương Thư Lan liền ngẩng đầu nhìn về phía bình luận đầu tiên.
Chỉ trong nháy mắt.
Cả người Khương Thư Lan lập tức rơi vào hoang mang, đôi mắt theo bản năng mở to lên mấy phần.
Chỉ thấy dưới đá ngầm có những miếng vỏ sò nhỏ rậm rạp cứng cáp.
Dường như đã hòa lại làm một cùng với những phiến đá ngầm, nhìn qua một cái không thể thấy được ngay.
Bởi vì mỗi khe hở bên trong đá ngầm kia đều đã đầy ắp, từ vị trí dưới đáy đá ngầm có nước hoặc lên đến giữa không trung, hễ cứ có thủy triều đều là những nơi bị sóng đánh đến.
Toàn bộ đều có!
Đây… chính là bào ngư sao?
Là cái gì mà bào ngư giả gì đó? Nghe thấy cái tên là biết chắc chắn không kém chút nào.
Hơn nữa còn có rất nhiều, ở đây có không biết bao nhiêu phiến đá ngầm, càng có không biết bao nhiêu là bào ngư.
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi, ép bản thân mình tỉnh táo lại, đầu lưỡi bắt đầu nói, hướng về phía hai người Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân: “Chị Thủy Hương, chị Miêu, hai người mau tới đây xem nè.”
“Xem cái gì vậy?”
Cô vừa gọi, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân lập tức chạy qua xem.
Lúc Vương Thủy Hương nhìn thấy vô số bào ngư phía dưới vách đá ngầm kia, nhất thời hít một hơi: “Ôi trời đất ơi, nhiều bào ngư quá vậy!”
“Như vậy thực sự là rất nhiều!”
“Chúng ta sợ là không mang về hết được luôn!!!”
Quanh khu đá ngầm đều được bao quanh bởi bào ngư.
Nhiều như vậy thì cậy đến khi nào đây!
Cậy đến mệt chết vẫn chưa cậy xong được.
Miêu Hồng Vân thấy như vậy, chân tay không khỏi bủn rủn, theo bản năng mà thì thào: “Mọi người đều nói người nào mới đi biển bắt hải sản đều rất may mắn, trước kia chị không tin...”
Chị ấy đứng không nổi nữa, theo bản năng vịn vào phiến đá ngầm: “Lần này chị tin rồi.”
Đây còn gì gọi là may mắn nữa! Phải là quá may mắn luôn ấy chứ.
Chị ấy đã đến hải đảo vài năm rồi, cũng đi biển đánh bắt hải sản ba năm rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được đồ tốt như vậy, còn là vô số đồ tốt nữa!
Hiện tại Miêu Hồng Vân chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu!
Tại sao chị ấy lại chỉ lấy một chiếc rổ nhỏ như vậy!
Rõ ràng, rõ ràng trong sân có một cái rổ to, chị ấy không thích cầm thứ gì cồng kềnh.
Chỉ là lúc này chiếc rổ nhỏ chị ấy cầm trong tay đâu còn có tác dụng gì?
Chỉ là chưa đến một tiếng đã nhặt đầy bào ngư vào trong rổ rồi!
Ai mà ngờ lúc thủy triều xuống đi bắt hải sản như bình thường, chưa nói đến rổ to, kể cả rổ nhỏ cũng nhặt không đầy được!
Mà lần này sợ là kể cả rổ to cũng không đủ đựng hết đồ.
Khương Thư Lan thấy hai người kia đang ngây ra, liền hỏi bọn họ: “Mấy thứ này lấy ra như thế nào vậy ạ?”
Cô vừa định cậy một con ra nhưng không cậy được, cô phát hiện lực hút của mấy con bào ngư này rất khỏe, gắt gao bám lấy vách đá ngầm, căn bản không tách ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận