Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 621:

“Nhìn thấy con chốt qua sông này chưa? Đây là bia đỡ đạn.”
“Cháu giúp người khác nuôi con nhỏ lớn khôn, cháu còn không phải là bia đỡ đạn sao? Chờ đứa con lớn lên, lại đi nhận cha ruột, vậy cháu tính là cái gì đây, cháu được xem như là kẻ ngốc.”
“Trung Phong không cười cháu thì cười ai?”
Hứa Vệ Phương nghi ngờ: “Thật sao? Ông à, ông không phải là vì để cháu làm cha sau Trung Phong mà lừa gạt cháu đó chứ?”
Vừa nói lời này xong, ông Chu cười lạnh một tiếng: “!!!”
“Cháu mau đi cưới hai người, tốt nhất là mang theo mười tám đứa con trai trở về, ăn cho nhà họ Hứa các người nghèo luôn đi.”
Hứa Vệ Phương không nói lời nào được nữa.
Ông Hứa liếc hắn ta một cái, ăn con chốt qua sông của ông Chu, ngữ khí thản nhiên: “Nếu cháu thật sự ly hôn với Tú Tú, vậy thì cháu cút ra khỏi nhà họ Hứa chúng ta được rồi đó.”
Tú Tú là vợ mới cưới về ngày hôm qua của Hứa Vệ Phương.
Đừng nghe cái tên mà thấy thanh tú, thực tế là một nữ đồng chí tính tình nóng nảy, tên là Tào Minh Tú. Cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng với đám đàn ông trong bộ đội, một tay vung súng bắn mạnh mẽ như hổ.
Hứa Vệ Phương thích hay không bọn họ không biết.
Dù sao ông Hứa và bà Hứa vô cùng thích, phải là kiểu người mạnh mẽ này mới có thể quản được Hứa Vệ Phương.
Quả nhiên vừa mới nhắc đến Tú Tú thì Tú Tú đã lập tức cầm theo một con dao bửa củi được mài sáng bóng đi vào: “Hứa Vệ Phương, nghe nói anh muốn ly hôn với tôi? Kết hôn lần hai với đồng chí nữ đã có con sao?”
“Không bằng tôi chém anh trước, rồi mang theo con của anh đi tái giá với một người đàn ông ất ơ nào đó?”
Dao bửa củi đặt trên cổ Hứa Vệ Phương, Hứa Vệ Phương chỉ cảm thấy động mạch chủ của mình đang bị thách thức.
Nghe được lời nói của đối phương, hắn ta càng tức giận đến phát run: “Tào Minh Tú, em dám!”
Tú Tú cười lạnh: “Không phải anh muốn cưới vợ lần hai à? Tôi trước tiên đi thử một chút, dẫn theo con anh gả đi lần hai.”
Chuyện này lập tức chặn lời Hứa Vệ Phương lại, nhìn gương mặt tức giận đến mức đỏ bừng của Tú Tú, hắn ta cũng có vài phần áy náy.
Muốn hắn ta áy náy, Tú Tú trực tiếp một tay cầm dao bửa củi, một tay xách tai trái của hắn ta, nói với ông Hứa và ông Chu: “Ông nội, cháu dẫn Hứa Vệ Phương về nhà trước.”
Cô ấy nghiến răng mà nói ra câu này.
Mí mắt ông Hứa cũng không nhếch lên một chút nào: “Đi đi đi, trở về dạy nó cho tốt, dạy nó cho đến khi nó hiểu, miễn cho sau này lại làm ra loại chuyện suy nghĩ hoang đường không đứng đắn này. ”
Hứa Vệ Phương: “...”
Hắn ta thật sự là cháu ruột của ông Hứa ư? Chẳng lẽ là như ông Chu nói? Hắn ta không phải là ruột thịt của nhà họ Hứa sao?
Bằng không Hứa Vệ Phương không rõ, vì sao ông nội lại bảo hắn ta cưới Tú Tú, đây chính là con gái nhà võ tướng, hung dữ giống như người đàn bà chua ngoa vậy.
Hết lần này tới lần khác, hắn ta là một người đàn ông cao lớn lại không thể sánh bằng một người phụ nữ.
Mười phút sau.
Trong phòng.
Tấm ván giặt quần áo được đặt bên trái, dao bửa củi ở bên phải.
Tú Tú hai tay ôm ngực, nhìn hắn ta: “Tự mình chọn đi!”
Hứa Vệ Phương rưng rưng chọn bên trái, quỳ xuống: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Hứa Vệ Phương quả thực không rõ mình sai chỗ nào, không phải hắn ta chỉ là muốn làm cha trước Chu Trung Phong thôi sao?
Tại sao lại khó khăn như vậy?
Hắn ta sai chỗ nào chứ?
Thế nhưng loại thời điểm này là không thể già mồm với Tú Tú, già mồm một câu, ngày mai hắn ta ngay cả giường cũng không xuống được.
Thận cũng không còn.
Hứa Vệ Phương chỉ có thể rưng rưng khuất nhục nói: “Vợ, bản thân anh đều chưa từng đúng.”
Lời này làm cho Tú Tú hài lòng, cô ấy đánh một cái, sau đó đỡ Hứa Vệ Phương đứng lên: “Ngoan, ván giặt quần áo không dễ quỳ nhỉ? Em có một cách tốt hơn.”
“Có thể làm cho em lập tức nguôi giận, anh có muốn nghe không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận