Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 239:

Quả thực như muốn hù chết người ta.
Khương Thư Lan cứ đi về phía trước, cảm nhận gió biển thổi đến mới cảm thấy mình tỉnh táo lại hơn chút, cô vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Đưa mắt nhìn qua thấy mấy đứa nhỏ vẫn đang ở trong tầm mắt.
Thế nên cô mới chậm rãi bắt đầu ở chỗ đá ngầm này mà nhặt nhạnh đồ.
Chỉ là cô không để ý chỗ đá ngầm, lúc vô ý đã giẫm chân vào một cái hố nhỏ.
Cả người Khương Thư Lan ngã xuống, may mà nhanh nhẹn bám lấy vách đá, lúc này xem như mới ổn hơn.
Trong lòng cô thở phào một hơi, bám lấy vách đá ngầm, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn, vừa nhấc chân ra, khu bình luận lại sáng lên trước mắt.
Lúc này khu bình luận ồ ạt hiện ra.
[Ồ ồ ồ.]
[Thư Thư có phải là cố ý ngã ở đây không?]
[Tôi cũng thấy nghi nghi, cô ấy là cố ý dừng lại, mấy chị em à, mọi người mở mắt ra mà xem, bên dưới vách đá ngầm mà Thư Thư bám lấy là cái gì?]
[...]
[Tôi đột nhiên hiểu được, tại sao lúc trước lại có người nói đi phía Đông rất tốt rồi.]
[Tôi cũng vậy, chứng hay lo âu sợ hãi này thực sự là khiến cho tôi chịu không nổi, da đầu bắt đầu run lên rồi.]
[Đừng lo lắng, đợi sau khi biết đây là cái gì rồi cô sẽ chịu được thôi.
Đây là mũ tướng quân, cũng có thể coi là bào ngư, có giá trị dinh dưỡng rất cao, lúc trưởng thành có thể bán được đến mười vạn đồng một con. Nếu là loại lớn lên không đặc biệt to, dựa vào cân mà tính thì cũng phải hơn trăm một cân. Mấy chị em, mọi người tính đi, dưới vách đá ngầm nhìn không thấy đỉnh này có biết bao nhiêu là bào ngư chứ? Đổi lại thành cân thì phải có tận bao nhiêu cân đây?]
[Chị em phía trên còn cảm thấy lo âu sợ hãi nữa không?]
[Không! Tôi không còn thấy sợ hãi chút nào nữa, oa oa oa, tính ra cũng nhiều tiền thật đó! Nhiều tiền quá, nhiều đến mức đếm không xuể luôn!]
[Không đúng, là nhiều đồ ăn ngon mới đúng, bào ngư chính là đồ ăn mà tôi thích nhất, ghen tị quá đi!]
[Mấy người nói sai hết rồi, đối với những người thích đi biển bắt hải sản mà nói, gặp được thứ đồ tốt vừa nhiều vừa lớn như vậy, chính là cơ hội không thể mong cầu được. Loại cảm giác nhặt không hết được những thứ này mới là cảm giác vui vẻ nhất!]
[Không mua bán gì hết, đây là đồ thiên nhiên tặng, toàn thân tôi đều cảm thấy rùng mình hết lên rồi, quả thực quá vi diệu!]
Bình luận kia vừa phát ra, khu bình luận lập tức trở nên yên ắng, chỉ nghĩ đến miêu tả của đối phương thôi cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi.
[Đột nhiên gặp chuyện tốt như vậy cũng khiến cho tôi muốn đi biển bắt hải sản, nghĩ đến việc chỉ vô tình ngã thôi cũng gặp được đồ tốt, lại còn nhặt không hết được nữa, đối với những người trên đất liền mà nói thì rất muốn cảm nhận được cảm giác vui sướng ấy!]
[Đúng vậy, có ai mà không như vậy đâu? Đứa nhỏ trên đất liền thực sự rất thiệt thòi!]
[Mọi người đều muốn nhặt được hải sản, chỉ có mình tôi là ngưỡng mộ Thư Thư sao? Ôi, lại được ông trời cho ăn cơm rồi.]
[Ông trời: Nào! Con gái Thư Thư yêu dấu của cha, ngã có đau không? Chỉ là hơi đột ngột chút thôi, đừng sợ, cha để đồ tốt ngay dưới chân con rồi đây, không để con ngã như vậy thì làm sao con thấy được sơn hào hải vị dưới chân mình được?]
[Vậy nên, Thư Thư bị như thế đâu phải cố tình bị ngã? Đây là được ông trời cố ý chiếu cô ấy đấy! Haizz!]
Vậy... Tôi có một suy nghĩ ích kỷ, mấy người nghĩ xem, nếu tôi cúng vái Thư Thư thì thế nào? Thư Thư là con gái bảo bối của ông trời, tôi cúng vái Thư Thư, vậy thì cũng có thể trở thành con gái bảo bối của ông trời, tôi không cầu ông trời cho tôi gặp vận may liên tiếp như vậy đâu, chỉ cầu mong ông trời cho tôi thi cuối kỳ may mắn trót lọt là được.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận