Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 988:

Từ lúc nhận điện thoại đến khi rời khỏi nhà, tổng cộng cũng không tốn đến một giờ.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ nên bọn họ trực tiếp gấp gáp mua vé tàu hỏa chuyến sớm nhất từ thủ đô đến Dương Thành.
Trước khi đi, bà cụ Chu còn khóc không ngừng, vừa bế đứa trẻ vừa nói: “Thư Lan, Tiểu Phong, hai cháu nhất định phải khỏe mạnh đấy.”
Tuy bọn họ không nói, nhưng trưởng bối có tuổi sao có thể không biết được.
Khương Thư Lan nhận lấy An An, hai mắt cô cũng hơi đỏ lên, nhịn không được mà dùng một tay ôm lấy bà cụ Chu, nói: “Bà nội, bọn cháu đi rồi, hai người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải ăn cơm đúng giờ, chờ lần sau bọn cháu nghỉ phép sẽ trở về thăm hai người.”
Bây giờ đi, không biết lúc nào cô mới có thể trở về được.
Bà cụ Chu cũng đưa tay ôm lấy cô thật chặt, nói: “Haizzz, chúng ta đều biết, sau khi cháu trở về đó nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt, chiếu cố cho đứa nhỏ, nếu như Tiểu Phong bắt nạt cháu thì cháu cứ gọi điện thoại cho chúng ta, để chúng ta đến dạy dỗ cho nó một trận.”
Đến lúc chia ly, giống như có cả một bụng lời muốn nói, nhưng lại không nói được lên lời.
Khương Thư Lan chỉ có thể gật đầu liên tục.
Chu Trung Phong thấy đã sắp đến thời gian phải đi, ôm ông cụ Chu rồi quay đầu thúc thúc giục: “Thư Lan, em mau lên xe đi.”
Khương Thư Lan vừa lên xe, vừa gật đầu với ông, bà cụ nói: “Bà nội, bà....”
Có muốn lên đảo cùng với bọn cháu không....
Nhưng lời nói đến miệng lại không hỏi ra được.
Bởi vì cô biết, chỉ có một kết quả, bọn họ sẽ không đi.
Giống như trước, bọn họ đã trở về giáp mặt nói qua vô số lần, bà cụ Chu và ông cụ Chu chỉ muốn vào những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, ở lại nơi bọn họ quen thuộc, lá rụng về cội.
“Được rồi, hiểu rồi, cháu mau lên xe đi, đi đường nhớ chú ý an toàn.” Bà cụ Chu lau nước mắt, chạy chậm đuổi theo vài bước.
Mãi đến không xe không còn bóng dáng, lúc này tinh thần của bà giống như đã rơi mất.
Mấy ngày nay trong nhà rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức khiến bà có ảo giác giống như có thể mãi náo nhiệt như vậy.
Nhưng chuyện này không có khả năng.
Dáng đi của ông cụ Chu hơi tập tễnh: “Thôi, đừng nhìn nữa, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi về sở nghỉ hưu.”
Trong nhà họ Chu không có người, trở về còn gì vui chứ.
Còn không bằng trở lại hai căn phòng nho nhở ở sở nghỉ hưu, ít nhất ở đó còn có nhân khí.
Nghe lời này, bà cụ Chu vẫn chưa buông được.
Đúng lúc này, có một chiếc xe máy rú ga vọt qua, Hứa Vệ Phương phóng xe nhanh như chớp đến đây, cởi mũ bảo hiểm xuống, làm một cái mặt mèo, nói: “Ông nội, bà nội, mấy ông bà cụ ở sở nghỉ hưu để cháu đến nói cho hai người, không cần quay về đâu, đã phá phòng của hai người rồi.”
Lú này bà cụ Chu vốn còn hơi đau buồn, nhưng nhìn đến vẻ mặt kỳ quái của Hứa vệ Phương, lập tức nín khóc mà cười: “Tên nhóc thối này, cả khuôn mặt đẹp trai lại bị cháu làm thành dáng vẻ gì đây?”
Hứa Vệ Phương cười ha ha, cằm hất lên cao nói: “Bà nội không cảm thấy cháu rất đẹp trai sao? Người đẹp trai dù có thế nào cũng vẫn đẹp trai!”
Nói xong, đã lập tức đi vào nhà, ngựa quen đường cũ đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng già, thu dọn quần áo cho họ.
Chỉ còn lại hai người già ở phía sau rống to: “Này Vệ Phương!” Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
Hai người vốn còn hơi buồn bã, nhưng bị Hứa Vệ Phương trêu chọc một trận, bây giờ đã có vẻ vui hơn một chút.
Huống chi còn có một đám lão già ở trong sở nghỉ hưu đang chờ, bọn họ trở lại sau khi trở về nhà hơn nửa tháng.
Trên xe.
Khương Thư Lan dựa vào vai Chu Trung Phong nói chuyện: “Cũng không biết Hứa Vệ Phương đã đến chưa?”
Bọn họ đi đột nhiên, chỉ có thể nhờ Hứa Vệ Phương đến hỗ trợ.
Nếu không khi bọn họ vừa đi, hai người già đột nhiên ở lại trong căn nhà trống rỗng kia sẽ vô cùng khó chịu.
Bằng không, bọn họ vừa đi, cái nhà trống rỗng kia, hai vị lão nhân cũng sẽ phá lệ khó chịu với nó.
Chu Trung Phong vỗ vỗ lưng cô, giơ tay giờ rồi nói: “Đến nơi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận