Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1339:

"Bọn nhỏ kết hôn, tôi xin mạn phép quyết định một tí, định ngày cưới là 28 tháng chạp."
Kết hôn sớm một chút thì cha mẹ hai bên sẽ không nhọc lòng.
Cha mẹ nhà họ Trương cũng có ý này, vì thế cũng gật đầu đồng ý theo.
Sau khi bàn bạc xong với người nhà họ Trương, Tưởng Tú Trân vừa về đã bắt đầu chuẩn bị, tiền mua máy may bọn họ có, nhưng phiếu thì hơi khó kiếm, họ phải nhanh chóng tìm cách lấy được một tấm phiếu máy may.
Mặt khác, trừ điều này ra thì còn có thịt heo, thuốc lá, rượu và đường, đây đều là bốn món lễ phải đưa tới cửa nhà đàng gái.
Và cũng chuẩn bị riêng một khoản tiền lễ hỏi, tuy người nhà họ Trương không đưa ra mức cụ thể, nhưng bọn họ lại muốn bên đây chủ động đề ra, dù sao không thể khiến con gái nhà người ta chịu thiệt thòi khi gả qua nhà mình.
Tiền lễ hỏi nhà họ Khương đưa ra là 88.
Ở nơi họ sống, lễ hỏi bình thường thì sẽ hơn 30, nếu như gia đình đàng trai sẵn lòng thì hơn 50.
88 đã coi như là cao nhất từ trước đến giờ.
Mãi đến tối, Tưởng Tú Trân mới đơn độc tìm Khương Thư Lan: "Thư Lan?"
Chị ấy gõ cửa phòng ngủ của Thư Lan.
Khương Thư Lan ơi một tiếng, sau khi cởi quần áo cho bọn nhỏ chỉ còn một lớp thì đặt chúng vào trong chăn.
Sau khi Tưởng Tú Trân đi vào thì nhìn thấy hai khuôn mặt bánh bao đang nằm tròn vo trong chăn, hai mắt đen lúng liếng, trông vô cùng đáng yêu.
Trong thoáng chốc, Tưởng Tú Trân nghĩ đến chuyện nếu sau này Học Hoa và Minh Hà kết hôn rồi sinh ra một cậu nhóc mập mạp thì có lẽ cũng sẽ thế này.
Điều đó cũng khiến nụ cười trên khuôn mặt Tưởng Tú Trân tươi hơn vài phần: "Là vậy nè."
Chị ấy móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay, đây là món quà Khương Thư Lan mua riêng cho chị ấy để xem thời gian lúc đi làm.
Chỉ là Tưởng Tú Trân lại có ý tưởng khác, định bàn bạc một tí với Khương Thư Lan.
"Chẳng phải Học Hoa sắp kết hôn ư? Chị định để chiếc đồng hồ đeo tay mà trước đó em đã tặng chị này thêm vào trong phần lễ hỏi, đặng Minh Hà kết hôn được thể diện một tí."
Khương Thư Lan sửng sốt: "Đương nhiên là được rồi, chị dâu cả à, đồng hồ em đã tặng cho chị thì chính là của chị, chị hỏi ý kiến của em làm gì?"
Tưởng Tú Trân còn sợ chuyện này sẽ khiến Thư Lan không vui.
Nghe giọng điệu của cô vô cùng bình thường, chị ấy không khỏi thở phào một hơi, giải thích: "Minh Hà xem như là cháu dâu đầu tiên trong nhà họ Khương chúng ta, nên chị cũng muốn coi trọng một chút."
Vốn dĩ phần lễ hỏi này là dùng để cho Học Dân kết hôn cưới vợ.
Đáng tiếc Học Dân lại là đứa đầu gỗ.
Nên chỉ đành cho đứa thứ hai trước.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: "Chuyện này chị cứ quyết định là được."
"Còn em chỉ việc thành thật ngồi uống rượu mừng của cháu trai thôi."
Chờ uống rượu mừng xong thì cô cũng chuẩn bị rời đi.
Tưởng Tú Trân sờ mặt cô: "Ừ, chị chỉ đến nói với em một tiếng vậy thôi."
"Nghỉ sớm một chút đi, mấy hôm nay đoán chừng trong nhà sẽ có rất nhiều việc, bận rộn lắm đấy."
Khương Thư Lan gật đầu, sau khi Tưởng Tú Trân rời đi, cô thở dài: "Đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ."
Chiếc đồng hồ đeo tay mà cô tặng cho Tưởng Tú Trân, đến cả chị ấy cũng không nỡ mang, lại sẵn lòng đưa cho con dâu làm lễ hỏi.
Chu Trung Phong không nhịn được mà cười một cái, chỉ vào hai đứa con cưng bị cởi gần hết sạch trong ổ chăn: "Còn nói chị dâu, chẳng phải sau này em cũng vậy à?"
Nhà bọn họ cũng có hai đứa con trai đấy.
Khương Thư Lan nghĩ cũng phải, đau đầu day day trán, ôm hai đứa nhỏ hôn mỗi đứa một cái, lẩm bẩm nói: "Không biết sau này hai con sẽ cưới cô vợ trông ra sao nữa?"
Liệu cô có lo lắng sốt ruột giống như chị dâu cả hay không?
Thôi thôi không nghĩ nhiều làm gì, dù sao khoảng 10 - 20 năm nữa thì tụi nhỏ mới lấy vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận