Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1512:

Bốn Mắt gật đầu: “Giúp tăng thực lực cá nhân thì được, nhưng cái khác chắc chắn sẽ không dạy.”
Đề cập đến những chuyện cơ mật gì đó, cậu ấy chắc chắn sẽ không dạy.
“Được, vậy coi như bàn bạc xong.”
Lí Húc Dương trực tiếp đưa một gói to đồng hồ qua: “Chọn cái mà anh thích đi.”
Bốn Mắt có chút chần chờ, dường như cậu ấy cũng không quá hiểu biết về những thứ này.
Khương Thư Lan trực tiếp thay cậu ấy lựa chọn, cô không khách khí mà trực tiếp chọn ra ba chiếc đồng hồ đắt nhất, sau đó nói với Lí Húc Dương: “Mạng của cậu chắc sẽ có giá từng này đúng không?”
Điều này khiến cho khóe miệng Lí Húc Dương hơi giật: “Chị Khương, chị đang khinh thường em sao?”
Chưa nói đến ba chiếc đồng hồ, cho dù gộp hơn mười chiếc đồng hồ lại cũng chưa đáng giá bằng một ngón tay của anh ta.
Khương Thư Lan thấy vậy thì đánh giá lại Lí Húc Dương: “Cũng đáng giá thật đó.”
Sau đó, cô không nói lời vô nghĩa nữa, đi đến chỗ Bốn Mắt: “Mọi người bàn bạc với nhau đi, xem hai tiếng hôm nay nên sắp xếp vào lúc nào.”
Buổi sáng đã qua rồi, chắc chắn là sẽ phải sắp xếp vào buổi tối.
Bốn Mắt gật đầu, đợi hai bên đã thống nhất rồi, cậu ấy đi tới gõ cửa phòng Khương Thư Lan: “Chị, em không hiểu.”
Dù Bốn Mắt đã bốn mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Khương Thư Lan vẫn giống như một tiểu binh năm nào.
Mang theo chút ngây ngô cùng thành thục.
Khương Thư Lan rót cho cậu ấy một chén nước, cởi mở mà nói chuyện với cậu ấy: “Bốn Mắt, em đã suy nghĩ xem sau này sẽ thế nào chưa.”
“Quay về quê.”
“Sau đó thì sao?”
“Làm nông, phụ giúp cho mẹ em.”
Đây là cuộc sống nửa đời sau mà cậu ấy đã chọn.
Khương Thư Lan thở dài: “Không định lấy vợ mà gây dựng cuộc sống ở thành phố sao?”
Cô biết quê của Bốn Mắt, ở tít xa trong khe sông khe núi, nếu như cậu ấy quay về thì cả đời về sau đều sẽ như vậy.
Quân binh cũ xuất ngũ quay về quê, không có công việc chính thức, tới cuối cùng chỉ có thể sẽ phải trải qua những ngày cơ cực khốn cùng mà thôi.
Đây cũng là lí do tại sao Chu Trung Phong lại gọi cậu ấy tới đây với Khương Thư Lan.
“Chị, em sẽ không lựa chọn khác đi đâu.”
Bốn Mắt có chút trầm mặc: “Thân thể này của em khó mà làm được việc gì nữa.”
Cậu ấy đã tàn phế nửa người, cứ hễ là đơn vị nào tốt thì sẽ không cần đến cậu ấy nữa, nơi có thể lưu được cậu ấy cũng chỉ có quê nhà cùng với mấy thửa ruộng mà thôi, về phần chuyện Chu Trung Phong cùng với chị muốn kêu cậu ta ở lại nhà máy để làm việc.
Bốn Mắt không đồng ý, bởi vì như vậy sẽ làm phiền người khác, làm phiền đội trưởng cùng với chị.
Cậu ấy chỉ là một người tàn phế, mấy việc này còn làm không nhanh bằng mấy nữ đồng chí, làm vậy khác nào để người ta nuôi sống cậu ấy đâu?
Khương Thư Lan nói: “Ai nói là không dùng được chứ?”
“Không phải vẫn đang dùng được đó sao?”
Khương Thư Lan chỉ về phía phòng của Lí Húc Dương: “Em không cần bán mạng để đi bảo vệ Lí Húc Dương, chỉ cần huấn luyện cho mấy vệ sĩ của Lí Húc Dương một thời gian, không phải cũng đã thu được một khoản rồi sao?”
Cô cầm lấy ba chiếc đồng hồ, nói với Bốn Mắt: “Em có biết ba chiếc đồng hồ này đáng giá bao nhiêu không?”
Bốn Mắt lắc đầu, mấy thứ này cậu ấy làm sao mà hiểu được, chỉ biết là ba chiếc đồng hồ này chắc chắn là rất đắt.
“Ba chiếc cộng lại, nếu mua từ giá gốc, có lẽ phải đến mười hai mươi vạn tệ.”
Nghe được lời này, Bốn Mắt liền trợn tròn mắt: “Cái gì? Mấy chiếc đồng hồ này sao? Mấy chiếc đồng hồ em một quyền có thể đập nát này mà lại có giá đến hàng vạn tệ sao?”
Bán cậu ấy đi cũng chưa chắc đã được nhiều tiền như vậy.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Bốn Mắt, nếu Trung Phong đã gọi em tới đây như vậy thì có nghĩa là không muốn để em quay về nữa rồi, chị cũng giống như vậy, nếu có thể ở lại thành phố lớn thì vẫn tốt hơn là về quê đào đất sống qua ngày.”
“Đừng, em cứ nghe chị nói hết đã, em muốn nói là em không có tay nghề gì thì không sống nổi ở thành phố đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận