Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 823:

Cô vẫn luôn đợi Lê Lệ Mai, bữa tiệc đầy tháng như này, theo lý thuyết Lê Lê Mai nhất định sẽ tới, nhưng cô đợi hồi lâu mà Lê Lệ Mai vẫn chưa tới.
“Chẳng phải vì em đi tìm lễ vật cho hai cháu trai sao!”
Cô ấy móc trong túi ra xà cừ đã được mài một nửa, sau đó kéo Khương Thư Lan ra ngoài.
“Chị, đi đi đi, chị bế hai đứa nhỏ theo luôn đi, chúng ta đi nhờ ánh mặt trời ở bên ngoài, xem xem xà cừ này làm vòng tay lớn nhỏ như thế nào cho hai bé.”
“Chị đừng nói không cần, xà cừ này không tốn tiền, em tự tìm ở trong biển đấy.” Cô ấy lấy cớ cũng chuẩn như vậy.
Khương Thư Lan không nghi ngờ, cô nghe Lê Lệ Mai nói không tốn tiền nên mới không từ chối.
Cô nhìn vào trong nhà, mọi người đều đang ăn cơm, không ai để ý bên đây nên mới nói với Lê Lệ Mai: “An An ở trong lòng mẹ chị, em bế An An đi.”
“Em phải bế ư?” Lê Lệ Mai không quá muốn bế em bé.
Nhưng lúc này cô ấy có thể từ chối sao?
Chu Trung Phong còn đang chờ cô ấy ở bên ngoài đó!
Vì thế, Lê Lệ Mai gật gật đầu, cô ấy nhận lấy An An từ trong lòng mẹ Khương, không thể không nói, Lê Lệ Mai rất thông minh, cô ấy học theo dáng vẻ bế em bé của Khương Thư Lan, trông cũng rất ra hình ra dáng.
An An rất ngoan.
Dù ở trong lòng ngực người lạ, An An cũng không nháo, bé còn cố mở to mắt để nhìn rõ đối phương.
Lòng Lê Lệ Mai mềm nhũn: “Cháu trai của em thật đáng yêu.”
Khương Thư Lan cười cười, nhưng cô không nói em thích thì cũng sinh một đứa đi, bởi vì cô biết Lê Lệ Mai có cuộc sống của riêng mình.
Kết hôn sinh con ngược lại sẽ ràng buộc cô ấy.
Khương Thư Lan nói thẳng: “Nếu em thích, em có thể thường xuyên đến chơi với Nháo Nháo và An An.”
Hai mắt Lê Lệ Mai sáng lấp lánh nhìn cô: “Em có thể vậy hả?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Trong lúc trò chuyện, hai người cũng đã đi ra ngoài.
Vốn dĩ nắng có thể chiếu vào trong sân, nhưng Lê Lệ Mai nói trong sân có bếp lò, bọn nhỏ sẽ bị hung nóng.
Lê Lệ Mai một hai phải kéo Khương Thư Lan ra ngoài.
Khương Thư Lan có hơi hoài nghi, nhưng từ trước đến nay cô đều bao dung và tín nhiệm Lê Lệ Mai, nên cũng không nghĩ gì khác, cứ thế mà đi theo ra ngoài.
Lê Lệ Mai nhìn dáng vẻ Khương Thư Lan tín nhiệm cô ấy như thế, trong lòng càng thêm áy náy.
Cô ấy kéo Khương Thư Lan đi một mạch ra ngoài sân, cách mười mấy mét, rồi dừng lại dưới cây dừa.
Cô ấy lấy xà cừ trong túi ra, khoa chân múa tay trên cổ tay bọn nhỏ một hồi, sau đó nói với Khương Thư Lan: “Chị, đẹp không?”
Khương Thư Lan gật đầu, xà cừ rất đẹp, trắng như ngà voi, xung quanh vỏ sò bao phủ đủ loại màu sắc.
“Nhưng có phải quý giá quá hay không?”
Bọn trẻ còn nhỏ, đeo thứ quý giá như vậy, cô cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Lê Lệ Mai lắc đầu: “Những thứ như này có rất nhiều dưới biển, quý giá gì chứ? Đây là đồ mang đến điềm lành và may mắn đấy.”
Cô ấy cầm xà cừ, sau khi khoa chân múa tay trên tay bọn nhỏ xong, cô ấy lại loay hoay trên cổ tay trắng nõn của Khương Thư Lan, làn da Khương Thư Lan rất trắng, vô cùng phù hợp với sắc màu của ngà voi.
Hai thứ đó hợp lại càng tăng thêm sự trắng sáng.
“Chị, tới lúc đó em sẽ làm ba cái vòng tay, Nháo Nháo và An An mỗi đứa một cái, chị một cái nữa.”
“Chị thì không cần được không?” Khương Thư Lan có hơi ngượng ngùng: “Lệ Mai, chị là mẹ bọn nhỏ, em không cần chuẩn bị lễ vật cho chị.”
“Ai nói? Dù cho chị trở thành mẹ chồng, chị vẫn là chị Thư Lan của em, nên chị vẫn có thể nhận quà.”
Lời này không khỏi làm cho Khương Thư Lan bật cười, cô cúi đầu nhìn Nháo Nháo trong lòng ngực, cô nghĩ tới ngày Nháo Nháo cưới vợ.
Thư Lan dịu dàng cười nói: “Chắc phải hai mươi năm sau nữa đấy.”
Trịnh Hướng Đông ở cách đó không xa, hắn ta nhìn dáng vẻ Khương Thư Lan bế em bé mà tươi cười như hoa kia, hắn ta không khỏi ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận