Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1207:

Khương Thư Lan cũng không khó chịu, cô lấy ra hai chai rượu trái cây và đặt chúng lên bàn: "Nếm thử xem?”
"Cái gì? Giấm trái cây sao? Thư Lan, tôi nói cho cô biết, tôi không ăn giấm."
Lần trước ăn giấm trái cây một chút mà làm răng cậu ấy ê đến ba ngày mới hết.
Khương Thư Lan không thể không nói: "Giấm trái cây gì, đây là rượu trái cây mà tôi đã nói với anh lần trước."
Bây giờ sĩ quan hậu cần sửng sốt: "Nhanh như vậy sao?"
Chỉ mất một tháng, Khương Thư Lan ừ một tiếng mở nắp chai, vừa định rót vào cái hũ tráng men lớn mà anh hay dùng thì chợt khựng lại, cô chợt nhớ ra một chuyện.
“Anh có biết uống rượu không?”
Sĩ quan hậu cần nói: “Khương Thư Lan, cô coi thường ai?”
“Chỉ rượu trái cây này thôi, tôi sao có thể không uống được?”
Khương Thư Lan nghe vậy không nói hai lời liền rót cho cậu ấy một ly, thịch thịch thịch, đổ cho anh ấy rượu mơ trong bình tráng mem: “Uống đi.”
Sĩ quan hậu cần không biết trong này còn có cạm bẫy, chỉ là cho rằng bản thân mình không thể mất mặt.
Cầm hũ men, ừng ực ừng ực uống vào, uống một hơi hũ men gần cạn.
Thanh âm cậu ấy nóng bỏng, nhịn không được mà hỏi: “Rượu của cô số độ không nhẹ phải không?”
Sau khi nếm thử, so với rượu gạo cùng với rượu vang đều nồng hơn nhiều.
Khương Thư Lan cầm chai rượu trái cây lên và nhìn nó: "Tôi đã bỏ một chai thiêu đao tử vào trong đó."
Đôi mắt của sĩ quan hậu cần tối sầm lại: "Khương Thư Lan, cô đang bẫy tôi hay sao."
Những người trong quân đội của bọn họ đang trong lúc làm việc ban ngày không được uống rượu.
Vừa rồi cậu ấy uống cái bình tráng men lớn như vậy, mùi rượu có lẽ cả một ngày cũng không tan.
Khương Thư Lan: "Chính bản thân anh đã nói rằng có thể uống, anh có thể uống."
"Nhân lúc anh vẫn chưa say, tôi sẽ hỏi anh luôn, anh thấy rượu trái cây này như thế nào?”
Sĩ quan hậu cần quả thật uống ra mùi vị, cậu ấy uống thấy có một cảm giác cay.
Cậu ấy phân biệt rõ mùi vị, ngoại trừ vị cay nồng của rượu, còn có một chút hương mơ thoang thoảng, anh ấy không khỏi gật đầu: "Không tệ."
“Đáp án của anh thật không rõ ràng, không tệ là có được hay không? Vậy để tôi hỏi anh, rượu này có thể bán ra bên ngoài được không?"
“Có thể nhưng chi phí sản xuất quá cao.”
Sĩ quan hậu cần nhanh chóng tính toán: “Loại rượu này cô cho vào một bình thiên đao tử, vốn dĩ là loại rượu thật quý giá, nếu làm ra loại này, người bình thường chưa chắc đã mua được."
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: "Bán cho nhà giàu thì sao? Giấm hoa quả cũng vậy thôi."
Giấm hoa quả và rượu hoa quả đều không bán cho người bình thường.
Bởi vì giá không hề rẻ.
"Cô có chắc không? Tôi không nghĩ vậy. Bây giờ mọi người đều nghèo, những thứ này ai sẽ mua?" Không phải là lãng phí tiền sao?
Khương Thư Lan thở dài: "Sĩ quan hậu cần, người nghèo có nhiều, nhưng người giàu lúc nào cũng có, anh quên rồi sao? Măng cụt và xoài tươi của chúng ta, còn có đồ hộp đều đắt như vậy, không phải là vẫn có người mua sao?"
"Lấy lô trái cây tươi đó làm ví dụ, về cơ bản không phải chúng được bán hết trong ba hoặc bốn ngày là xong sao."
"Nó không giống nhau."
"Không giống nhau chỗ nào?"
Khương Thư Lan nhịn không được mà hỏi lại: “Đối với những người thích uống rượu mà nói, tất nhiên sẽ có người mua.”
"Cô thật là, nói cho tôi kế hoạch của cô đi?" Một hồi lâu sau, sĩ quan hậu cần mới nghẹn ra một câu như vậy.
"Tôi giao cho người nhà họ Lê làm giấm hoa quả, vốn định tính toán đưa rượu hoa quả vào nhà máy của chúng ta làm, chúng ta sẽ thành lập lại một nhà máy nhỏ, từ từ thử nghiệm."
“Như vậy rất khó.”
Sĩ quan hậu cần lắc đầu: “Không phải tôi dội gáo nước lạnh vào đâu, mà do đối tượng mục tiêu của giấm trái cây và rượu trái cây quá ít, nếu để quân đội mở thêm một nhà máy để làm thì tổn thất lớn hơn lợi nhuận."
“Chính bản thân tôi còn thấy không có khả năng huống hồ là lãnh đạo bên trên.”
"Thư Lan, cô phải hiểu được, quân đội mở xưởng là vì lợi nhuận, không phải vì làm từ thiện."
Đây là lần đầu tiên hai bên bất đồng ý kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận