Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 201:

Con của chị ta lần nào cũng không thể thành hình, kết hôn nhiều năm như vậy cũng không có được nửa đứa con gái, hiện giờ thấy đứa bé chủ động, trong lòng chị ta làm sao có thể không vui vẻ chứ!
Buồng trong.
Bà cụ đang khâu đế giày, nghe được tiếng động, liền bước từng bước nhỏ đi theo ra ngoài, vừa thấy hai đứa trẻ, tức khắc ánh mắt cũng dịu dàng vài phần, trao đổi ánh mắt với con dâu Miêu Hồng Vân: “Nhà bên cạnh sao?”
Miêu Hồng Vân gật đầu: “Một đứa hình như là cháu trai của đồng chí Khương, một đứa khác theo con thấy hình như là đứa bé bị lạc mất của nhà sư đoàn trưởng Lôi!”
Hiện tại trên đảo đều đang lan truyền, đứa bé của nhà sư đoàn trưởng Lôi tìm được rồi, đoán là đứa nghịch ngợm nhất, gọi chị ta là thím tốt bụng kia.
Trong lúc nói chuyện với nhau.
Hai đứa Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo đồng thời mà nhìn về phía bà cụ gọi: “Chào bà ạ, chúng cháu muốn lên mái nhà ạ.”
Bà cụ không có cháu trai, cũng không có cháu gái, vừa thấy hai bé củ cải nhỏ này, trong lòng liền vô cùng yêu thích, lập tức cầm hai viên kẹo từ trong túi ra đưa cho bọn họ.
“Lên đi, nhưng mà các cháu phải cẩn thận nhé.”
Trẻ con trên đảo rất tự do thoải mái, không có quá nhiều phép tắc như vậy, chỗ này không được chỗ kia không thể, trước mái nhà đặt một cái thang, nhóm trẻ con lại thông minh, cơ bản không gây ra chuyện gì lớn.
Thấy dáng vẻ mẹ chồng yêu thích con nít như vậy, còn chờ hai đứa bé đều trèo lên trên mái nhà, không nỡ thu hồi ánh mắt.
Miêu Hồng Vân không khỏi có chút ảm đạm: “Mẹ, nếu như bụng con không chịu thua kém một chút.”
Hiện tại con cái cũng sẽ lớn hơn thế này.
Bà cụ nghĩ thoáng, bà xua tay: “Con cái đều là duyên phận, con chỉ là duyên phận chưa tới, duyên phận tới rồi, đứa bé sẽ tự đến.”
Chính là vì mẹ chồng thấu tình đạt lý, cuộc sống của Miêu Hồng Vân xem như thoải mái.
Không giống như một vài cô vợ ở nơi đây, nhà chồng liều mạng ép buộc sinh con.
Chị ta chua xót gật đầu.
Bà cụ biết sinh con là nỗi buồn phiền của con dâu, bà chuyển đề tài, thấy trong tay đối phương vừa bưng đĩa vừa bưng chén: “Đây là Tiểu Khương nhà bên bảo hai đứa bé đưa tới sao?”
Nhìn lạp xưởng này rất ngon, hấp chín rồi mới đưa qua đây, bóng loáng trông rất ngon miệng.
Còn sốt tương kia, vừa ngửi cũng chỉ có vùng Đông Bắc mới có thể ủ ra được sốt tương ngon như vậy, hành lá nếu chấm một cái thì thật là sung sướng như thần tiên.
Miêu Hồng Vân gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
“Đứa bé Tiểu Khương này thật lễ phép, chúng ta cũng không thể thiếu.”
Bà cụ đi đến rượng rau xanh trong sân, thuận tay nhổ một ít cải trắng, lại còn có một ít cà chua và dưa leo: “Lát nữa khi nào trở về thì bảo bọn nhỏ mang về.”
“Tiểu Khương bọn họ mới chuyển đến, sợ là ruộng đất trong sân chưa trồng gì.”
Miêu Hồng Vân gật đầu.
Hàng xóm trên đảo chính là như vậy, bạn kéo tôi một tay, tôi kéo bạn một tay, tất cả đều giúp đỡ lẫn nhau.
Hai đứa trẻ vừa rời khỏi, Khương Thư Lan chỉ cảm thấy cả người đều thả lỏng, có thể buông lỏng tay chân đi làm việc của chính mình.
Đầu tiên là đặt lạp xưởng đã hấp chín vào một cái đĩa riêng.
Thời tiết ở đây quá nóng, lạp xưởng mà không hấp hết toàn bộ, cô nghi để không đến mấy ngày nữa sẽ hư hết toàn bộ.
Những thứ đã mua ở Cung Tiêu Xã trước đó đều bắt đầu chuẩn bị bày biện từng cái ra, cô là người không chỉ thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích đặt tất cả đồ vật trên một đường thẳng nằm ngang.
Đang lúc xem xét góc độ kỹ lưỡng.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân hỗn loạn.
Nghe thấy âm thanh của nhiều người.
Khương Thư Lan sửng sốt, đặt chiếc bát sứ dày cộp xuống, liền chạy ra ngoài, nhìn thấy Chu Trung Phong dẫn đầu đám người, lấy anh làm đầu mang vào một cái tủ năm ngăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận