Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 207:

Đồng chí Ngô cũng gật đầu theo, ngay cả hai vợ chồng nhà họ Lôi, lúc còn trẻ ân ái, cũng chưa từng thấy Lôi Bán Đảo giúp Trần Mỹ Cầm rửa chén một lần hay nấu một bữa cơm nào.
“Em gái Thư Lan, em dạy kiểu gì thế, sao chồng em lại nghe lời như vậy.”
Khương Thư Lan có chút xấu hổ, cô chỉ vào hai đứa trẻ đang động tay động chân quét rác, rồi chuyển đề tài: “Có lẽ nên bắt đầu từ trẻ con?”
Nhà bọn họ không có ăn cơm trắng.
Lần này không chỉ Vương Thủy Hương, ngay cả đồng chí Ngô cũng sửng sốt theo, Lôi Vân Bảo ở nhà họ Lôi chính là một đứa trẻ nghịch ngợm, ngang ngược.
Mỗi ngày ăn cơm chỉ muốn đút ăn.
Không vì lý do gì khác, ba đời nhà họ Lôi chỉ có một đứa con trai, đến lượt Lôi Vân Bảo, chỉ có mình cậu bé là độc đinh, điều kiện trong nhà lại tốt, mời được cả người giúp việc.
Nhưng mà đồng chí Ngô cũng không bao giờ tưởng tượng được, cục cưng ngang ngược trong nhà giống như Lôi Vân Bảo, thế nhưng lại chịu quét rác.
Dường như nhận thấy được đồng chí Ngô đang nhìn mình, Lôi Vân Bảo cầm cái chổi giở trò, thở dài, ra vẻ người lớn: “Bà Ngô đừng ngạc nhiên như vậy chứ, ăn cơm của người ta thì phải nghe lệnh của người ta thôi ạ.”
Hình như là như vậy.
Ông nội thường xuyên nói như vậy.
Mọi người không khỏi phì cười.
Khương Thư Lan có chút thấp thỏm, dù sao Lôi Vân Bảo ở nhà cũng là đứa trẻ được cưng chiều, đến nhà cô lại phải làm việc.
Cũng may đồng chí Ngô là người thấu tình đạt lý, vẻ mặt của bà trái lại rất vui mừng: “Đây là lấy lao động đổi lấy đồ ăn, ban đầu bà và ông nội cháu còn lo lắng, sợ cháu ăn hết đồ nhà đồng chí Khương, hiện giờ thấy cháu tự biết kiếm khẩu phần ăn cho mình rồi.”
Lôi Vân Bảo vui mừng khi được khen ngợi, múa may cái chổi với Tiểu Thiết Đản, cũng vẫn mạnh mẽ oai phong.
Nhìn bộ dạng cậu bé tràn đầy sức sống, không có một chút di chứng bị lừa bán nào.
Đồng chí Ngô thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy hai con cá đù vàng trong giỏ tre đưa qua: “Đây là khẩu phần ăn của Vân Bảo mà ông chủ bảo bác đưa đến, trả trước cho ngày hôm nay, ngày mai bác xem xét tình hình rồi lại đưa tiếp.”
Tấm chân tình mà đối phương đưa cho, Khương Thư Lan cũng không ậm ờ mà chỉ trực tiếp nhận lấy.
Cô tự nhiên và hào phóng, tính tình không ngại ngùng như vậy, càng làm đồng chí Ngô yêu mến hơn.
Vương Thủy Hương ở bên cạnh cũng đưa giỏ rau qua cho cô: “Chỗ chị cũng không có thứ gì tốt, đậu que và măng tây nhà chị tự trồng, chị nghe người nhà chị nói, ngày mai nhà các em muốn tổ chức tiệc tân gia hả? Chị mang qua đây cho các em làm hai món.”
Vương Thủy Hương thật sự là người rất nhiệt tình.
Buổi sáng qua đây đưa bình nước ấm, chậu tráng men, giúp đỡ quét tước vệ sinh, vừa biết bọn họ muốn tổ chức tiệc tân gia lập tức lại đưa rau tới.
Trong lòng Khương Thư Lan kích động, cô nhận lấy: “Chị Thủy Hương, nếu mọi người không chê, ngày mai qua đây cùng nhau ăn một bữa cơm xoàng nhé ạ!”
Vương Thủy Hương lắc đầu: “Không được, nhà chị nhiều trẻ con, qua đây các em sẽ không còn đủ chỗ ngồi mất.”
Chị ta nhìn vào mấy cái ghế dựa, từng này làm sao mà đủ.
Trẻ con lại nhiều và dễ làm cho người ta chán ghét.
Khương Thư Lan muốn khuyên tiếp, nhưng Vương Thủy Hương kiên quyết nói: “Qua ngày mai, dịp gì cũng có thể tới. Hôm nay em không gọi chị, chị cũng tự mình đến hai lần mà.”
Người này là một người rất có chủ kiến, thành ra cũng tự hiểu rõ.
Khương Thư Lan không khuyên nhủ nữa, chỉ là vào lúc đối phương rời đi, đưa cho chị ta 2 cây lạp xưởng, lại thêm một bình sốt tương.
Chờ đến lúc đồng chí Ngô rời khỏi, Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ, đã chuẩn bị xong, đưa cho đối phương mang đi, cũng hỏi một câu giống vậy, tiệc tân gia ngày mai, nếu rảnh có thể tới.
Khương Thư Lan không hiểu những chuyện đi đường vòng này nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận