Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1284:

Có thể đây chính là cái giá lớn phải trả cho người đàn ông trưởng thành.
*
Thời điểm Chu Trung Phong trở lại hải đảo, hai đứa nhỏ đã chạy khắp sân, trong tay cầm một cái súng đồ chơi, lảo đảo ngả nghiêng đuổi nhau trong sân.
Nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ kia, hận không thể lật tung nóc nhà.
Lại nhớ tới dáng vẻ của đứa bé Nữu Nữu kia nhà Hứa Vệ Phương, bệnh tật, gầy gò, làm cho người nhìn cảm thấy hoảng hốt.
Chu Trung Phong hiếm khi không có thể hiện hình tượng nghiêm phụ, mà lần đầu ôm lấy Nháo Nháo cùng với An An, xoay chúng lại, giọng nói hiếm khi ôn hoà: “Nhớ cha không?”
Nháo Nháo khỏe mạnh kháu khỉnh miết miệng, cầm mảnh gỗ hướng về phía Chu Trung Phong ngắm thẳng vào: “Pằng...”
“Bọn buôn người, bọn buôn người tới rồi.”
Lời này hô xong, sắc mặt Chu Trung Phong nhất thời tối sầm lại: “Con hô ai hả, cha là cha con”.
“Cha là cha ông...” Nháo Nháo miết miệng, trả lời một câu.
Chu Trung Phong: “...”
Khương Thư Lan nghe được động tĩnh liền đi ra, nghe thấy như thế, xém nữa cười đau sốc hông.
Cô vội vàng che miệng, chạy chậm đến: “Nháo Nháo, đây chính là cha của con.”
Nháo Nháo sửng sốt, hai mắt mở to, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần chất vấn: “Thật không?”
“Đương nhiên, mẹ chưa từng gạt người.”
Nháo Nháo cầm đồ chơi kích động: “Cha, hay là cha để cho con bắn chết nha...”
Chu Trung Phong: “...”
Vốn dĩ đang ngập tràn tình thương của cha, tại thời khắc này biến mất hầu như không còn.
Ha ha.
Đối đãi với con trai nhỏ, còn trông cậy vào ôn nhu sao?
Không không không, côn bổng mới có thể giáo dục được.
Thế là, cả viện đều truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Nháo Nháo, thấy thật đáng thương.
An An bên cạnh, yên tĩnh hủy đi đồ chơi bị tiếng khóc giày vò mãi, bản thân tìm một cái lòng bếp bỏ không rồi trốn vào, dự định trốn tránh âm thanh ma quỷ.
Chờ Chu Trung Phong giáo dục đứa nhỏ xong, Nháo Nháo khóc cực kì thương tâm, cậu nhóc che lấy cái mông nhỏ, cũng không biết từ chỗ nào trong nhà mà lấy ra một cái ba lô, đeo lên trên người.
Một bộ dạng muốn bỏ nhà ra đi.
“Đừng có cản con.”
“Con muốn đi tìm cha ruột của mình.”
Nói xong, oán hận trừng mắt liếc nhìn Chu Trung Phong: “Cha hờ.”
Chu Trung Phong: “...”
Chỉ cảm thấy mới một tuần không gặp mặt tên nhóc này, làm sao có thể tổ hợp được nhiều từ mới như vậy, nhóc mới bao nhiêu lớn chứ.
Còn không có tới sinh nhật hai tuổi.
Chu Trung Phong hít một hơi thật sâu, trực tiếp tóm lấy cổ áo của Nháo Nháo nhấc lên, hỏi: “Nó học từ ai vậy?”
Khương Thư Lan: “Khoảng thời gian này anh không ở nhà, đội trưởng Triệu tới tìm anh mấy lần, có thể là do anh ta dạy.”
Nháo Nháo điên cuồng giãy dụa: “Con đi tìm cha ruột.”
“Cha hờ mau thả con ra.”
Chu Trung Phong đột nhiên cười, bình thường anh ít khi cười, nên nụ cười làm cho người khác phải sợ hãi.
Ít nhất Khương Thư Lan liền lùi về sau một bước, mà Nháo Nháo vẫn còn tiếp tục giãy dụa.
Thời điểm trước khi Chu Trung Phong ra tay, An An đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, trong tay cầm bó hoa vừa hái: “Tặng hoa cho cha nè.”
Nhóc giơ lên, rất nghiêm túc nói: “Thả anh trai ra có được không ạ?”
Hành động này của An An làm cho Chu Trung Phong cùng Khương Thư Lan đều ngây ngẩn cả người, hai người vội vàng cùng nhau trao đổi ánh mắt.
Chu Trung Phong lập tức ngồi xổm xuống, tận lực điều chỉnh độ cao phù hợp ngang bằng với An An: “Con nói là tặng hoa cho cha, đổi lấy anh trai sao?”
Khuôn mặt bánh bao của An An kéo căng, nhẹ gật đầu: “Có thể không ạ?”
Chu Trung Phong đột nhiên cười cười, hỏi nhóc: “Tại sao con lại muốn cầm bó hoa đổi lấy anh trai?”
Khuôn mặt nhỏ của An An nghi hoặc: “Là anh trai mà?”
Anh trai chắc chắn quan trọng hơn so với bó hoa.
Lời này làm cho vết thương trong lòng Chu Trung Phong do con trai lớn gây ra tự lành trong nháy mắt.
“Không tệ, không tệ, anh em biết yêu thương nhau.”
An An nghe không hiểu, nhưng mà nhóc thấy bó hoa đã cho cha, cha cũng không hề từ chối, vậy chính là đồng ý đổi bó hoa lấy anh trai.
Nhóc vui vẻ lôi kéo tay Nháo Nháo, để cho anh mình đứng lên: “Đi...”
“Chờ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận