Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1331:

Những người trong nhà vốn định đi ra ngoài đều ở nhà tránh rét, ôm chậu than sưởi ấm, lại vùi vào trong chậu than vài củ khoai lang đỏ, nướng đến khi vỏ ngoài hoá đen thì có thể lấy ra được.
Vừa lấy mấy củ khoai lang đỏ kia ra, vị thơm ngọt của nó lập tức toả ra khắp nhà.
Nháo Nháo và An An nhìn chằm chằm không chớp mắt, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng ừng ực.
Đám người lớn bên cạnh không nhịn được bật cười, sau khi lột lớp vỏ đen bên ngoài xong xuôi, lúc này mới bẻ ra làm hai, nước đường trong khoai lang đỏ chớp mắt cũng chảy ra theo.
Khiến Nháo Nháo thèm thuồng đến mức chỉ vào khoai lang đỏ, túm lấy tay Khương Thư Lan: "Mẹ ơi, ăn."
Khương Thư Lan chọc chọc hai con mèo háu ăn này, dùng giấy báo bọc lại rồi đưa cho hai bé mỗi người một nửa.
Hai đứa nhỏ lập tức ăn ngon lành, những đứa nhỏ ở hải đảo thì làm sao gặp qua món này.
Ăn khoai lang nướng xong rồi, còn có đậu phộng rang, lúc thừa dịp còn nóng mà tách vỏ ra, mùi đậu phộng thơm phức, cộng thêm đậu nành rang, cắn vào giòn rụm, càng nhai càng thơm.
Ngoài ra, họ đặt một cái lồng trong sân vườn, bỏ một ít gạo lứt nên trong. Có chim sẻ mắc bẫy, họ bọc con chim sẻ trong đất đỏ rồi ném vào chậu than.
Sau khi dùng than nướng chín, lột lớp đất đỏ ra, lông chim cũng theo đó bị lột sạch xuống, lộ ra màu thịt vàng ươm bên trong.
Mùi hương đó thật sự lan toả khắp nhà.
Nháo Nháo và An An làm gì thấy được mấy thứ này trước đây. Lập tức hai mắt sáng lấp lánh nhìn sang, không kiềm được nuốt nước miếng.
Ở trong mắt bọn họ, chậu than tuy không lớn kia chính là thiên đường của An An và Nháo Nháo.
Bởi vì bên trong có thể hô biến ra rất nhiều rất nhiều thứ.
Bọn nhỏ sưởi ấm chỉ lo ăn, các bà mẹ dệt áo lông, đóng đế giày, còn đám đàn ông thì bào chế dược liệu, thắt dây thừng.
Gian phòng chật ních người, đều ngồi hết trong nhà, lửa trong chậu than hực lên kêu tí tách.
Chu Trung Phong tựa người vào ghế, hai tay gác sau tai, lẳng lặng lắng nghe, tâm trạng của anh cũng theo đó yên ắng một cách lạ thường mà trước giờ anh chưa hề có.
Dường như anh đã biết vì sao mỗi lần ở cạnh Khương Thư Lan anh đều cảm thấy tự tại đến vậy rồi.
Bởi vì mỗi người ở nhà họ Khương, họ đều bình tĩnh, thoải mái, không tranh không ồn ào.
Trong hoàn cảnh như vậy, dẫu một người có tất bật đến đâu cũng sẽ dần dần thả chậm theo bọn họ.
Không biết qua bao lâu, bọn nhỏ ăn uống no nê, Nháo Nháo và An An bắt đầu mệt lả, Khương Thư Lan ôm bọn nhỏ nằm trên giường đất, dưới giường có lò than nhỏ nên giường đất sớm đã rất ấm áp rồi.
Khương Thư Lan thử độ ấm, cởi áo bông cho Nháo Nháo và An An, chỉ mặc một chiếc áo mùa thu hơi mỏng. Sau khi đắp chăn cho bọn nhỏ, lúc này cô mới lén lút đi ra ngoài.
Chu Trung Phong đang ở phòng bếp hỗ trợ, thấy cô đi ra, chậm rì rì lại đây tìm cô: "Đắp người tuyết không?"
Tuyết lớn đã rơi suốt một buổi sáng, tuyết trong sân đã chất thành một lớp dày, vốn người nhà họ Khương định dọn dẹp chúng như Chu Trung Phong lại cảm thấy tiếc.
Lúc này mới tới tìm Khương Thư Lan đưa ra đề nghị này.
Ánh mắt Khương Thư Lan sáng lên, quay đầu lại nhìn Nháo Nháo và An An đã ngủ, theo bản năng nói: "Không tốt lắm đâu."
Chuyện tốt như vậy thế mà bỏ qua bọn nhỏ.
Chu Trung Phong nhướng mày: "Nhưng ngay thời cơ này mới tốt chứ."
Không có con cái quấy rối thì mới đắp người tuyết lên được.
Khương Thư Lan nghĩ cũng phải, lập tức ném chuyện con cái sang một bên, theo Chu Trung Phong đi ra sân vườn.
Chu Trung Phong lấy chổi quét tuyết, chậm rãi tích góp được một đống tuyết, Khương Thư Lan phụ trách xây, từ từ đắp được nửa phần dưới, rồi tiếp đó Chu Trung Phong lại chuẩn bị xong một viên cầu tuyết hơi nhỏ hơn một chút.
Khương Thư Lan vào nhà tìm một củ cà rốt, lại tìm hai cục đá nhỏ màu đem, một quả ớt đỏ và hai miếng lá cải màu xanh lá.
Chu Trung Phong vừa thấy vậy, có một suy đoán không tốt.
Quả nhiên…. Bèn nhìn thấy Khương Thư Lan bước tới, lấy hai miếng lá cải gắn lên đầu người tuyết, một bên một miếng, vừa vặn đắp thành một cái nón xanh().
[Chú thích: (
) Nón xanh: cắm sừng.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận