Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 352:

Chị ấy và Vương Thủy Hương đều đã 4-5 năm rồi vẫn phải đang xếp hàng chờ.
Hai người cùng lúc thở dài, nhưng thật ra có chút hâm mộ: “Vẫn là do Thư Lan em may mắn.”
Miêu Hồng Vân nhìn Tiểu Thiết Đản chạy vào trong sân đút gà con đột nhiên hỏi: “Em đi làm vậy mấy đứa nhỏ phải làm sao giờ?”
“Nếu em lo liệu không hết nhiều việc thì thật ra có thể đưa mấy đứa nhỏ đến cho bọn chị.”
Chị ấy và mẹ đều rất thích con nít.
Khương Thư Lan cười lắc đầu: “Từ lúc em bắt đầu quyết định này thì đứa nhỏ nó không vui, hai đứa nhỏ nó không muốn tách ra nên em đã đưa Tiểu Thiết Đản đến nhà họ Lôi rồi.”
Điều này khiến cho Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương liếc mắt nhìn nhau: “Vậy nhà họ Lôi đó không nói gì à?”
Bọn họ có thể vui vẻ thật sao?
Khương Thư Lan lắc đầu: “Đồng chí Ngô nói sẽ giúp trông đứa nhỏ.”
Điều này khiến cho Miêu Hồng Vân nhịn không được nói: “Thư Lan đúng là có phúc.”
Quân đội nhiều người như vậy, nhiều trẻ con như thế này, có nhà nào dám đưa đứa nhỏ vào nhà họ Lôi, để người nhà là đồng chí Ngô và sư trưởng Lôi giúp đỡ dạy bảo đâu?
Sợ là chỉ có Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan biết ý của hai người, nhưng lại không tiếp tục nói nữa.
Cô vẫn luôn cho rằng cô và nhà họ Lôi bình đẳng trong việc chăm sóc trẻ nhỏ.
Lúc trước cô có giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ nhà họ Lôi, bây giờ cô bận rộn thì đưa Tiểu Thiết Đản đến nhà họ Lôi, còn cô thì đưa đồ ăn bình thường.
Bản chất vẫn là giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng mà những lời này cô không cần thiết phải nói với Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương, ở trong mắt hai người họ thì sư trưởng Lôi vẫn là lãnh đạo, đồng chí Ngô là tổ chức cử xuống để làm bảo mẫu chăm sóc sư trưởng Lôi.
Không hề giống với mọi người.
Trước đây Khương Thư Lan cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, chỉ là sau khi cô nhìn thấy làn đạn rồi cô phát hiện tâm thái của mình thật ra đã thay đổi.
Điều đầu tiên cô học được từ khu bình luận đó chính là giữa người với người là bình đẳng.
Đảo mắt đã gần đến ngày 1 tháng 3, bên Khương Thư Lan sắp được đi nhậm chức, buổi sáng lúc mấy đứa nhỏ còn đang ngủ say, Chu Trung Phong đến gõ gõ cửa: “Thư Lan.”
Trong nhà không có đồng hồ báo thức, Chu Trung Phong chính là đồng hồ báo thức của Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan có chút buồn ngủ, nhưng vẫn nâng tinh thần lên sau khi rửa mặt xong.
Thấy Chu Trung Phong cũng đã sắp xếp xong. Không khỏi ngoài ý muốn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Chu Trung Phong chống ô che mưa: “Anh đưa em qua.”
Anh không yên tâm nên muốn nhìn tình huống việc làm của nhà ăn.
Khương Thư Lan nhẹ ừ một tiếng, chờ sau khi đến nhà ăn đầu tiên là cần gặp mặt sĩ quan hậu cần, sĩ quan hậu cần là một người đàn ông trung niên hơi trắng trẻo mập mạp, rất là phúc hậu.
Khương Thư Lan có hơi gật gật đầu với đối phương: “Sĩ quan hậu cần.”
Sĩ quan hậu cần đánh giá Khương Thư Lan, quả thật rất xinh đẹp, một đồng chí nữ nũng nịu như vậy khó trách khiến cho phó đoàn Chu không yên tâm còn đi cùng đưa đến đây.
Cậu ta cười cười: “Đồng chí Khương Thư Lan đúng không, việc làm nhà ăn rất đơn giản, cô thấy mẻ khoai tây kia không? Việc làm buổi sáng của cô chính là rửa sạch sẽ mẻ khoai tây và măng.”
Khương Thư Lan còn chưa trả lời Chu Trung Phong đã nhíu mày: “Khoai tây hơn một trăm cân, măng cũng tận hai trăm cân.”
Điều này sợ là một khi làm rồi thì cả buổi sáng đừng mơ nhúc nhích.
“Sao vậy? Đau lòng hả?” Sĩ quan hậu cần cười cười.
Đi làm có nơi nào mà không cực chứ.
Khương Thư Lan túm cánh tay Chu Trung Phong, nói với sĩ quan hậu cần: “Tôi thử trước.”
Chu Trung Phong vẫn không yên tâm, cuối cùng bị sĩ quan hậu cần đuổi ra khỏi nhà ăn.
Sĩ quan hậu cần nói: “Đồng chí Khương, cô thích ứng trước đi nếu không thích ứng được thì nói với tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận