Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1153:

Nhưng mà… Lần này là 10 vạn cân hàng hóa tươi mới.
Lời này vừa được nói ra, thần sắc của Chu Trung Phong cũng run run, tất nhiên anh cũng nghĩ đến chuyện này.
Trước đó mọi người đều bận rộn, hơn nữa tư duy cũng theo quán tính, bọn họ chỉ nghĩ đơn đặt hàng càng nhiều thì càng tốt.
Nhưng bọn họ lại quên mất chuyện quan trọng nhất như thế này.
Dù vậy, anh không thể nói những lời đó với Khương Thư Lan, bây giờ tâm trí cô đang rất nhạy cảm.
Chu Trung Phong an ủi cô: “Em quên rồi hả? Chúng ta đều chọn măng cụt vỏ còn cứng, xoài cũng chọn quả còn xanh.”
“Đó là đều những trái cây có thể để lâu, chúng ta không cần lo lắng, hơn nữa măng cụt và xoài đó, chẳng phải chúng ta đã thử nghiệm ở nhà rồi sao, xoài có thể để được nửa tháng, măng cụt ít nhất cũng phải một tuần.”
Vậy… Cũng chỉ có thể như vậy.
Khương Thư Lan vẫn có hơi lo lắng, cô nhìn từng thùng xe kia, không khỏi nói: “Đều do em sai.”
Do cô quá tham lam. Cô muốn một lần xử lý xong 10 vạn cân đơn đặt hàng. Nhưng mà… Kết quả này, không ai có thể chắc chắn được.
“Được rồi Thư Lan, bây giờ kết quả xấu nhất vẫn chưa xảy ra, chúng ta đừng buồn lo vô cớ nữa.”
“Nếu như thật sự xảy ra chuyện, vậy chúng ta giải quyết là được rồi.”
Làm ăn buôn bán, làm gì có chuyện cứ thuận buồm xuôi gió.
Có khó khăn thua lỗ, mới là lẽ thường.
Vẻ mặt Khương Thư Lan vẫn hơi trắng bệnh, cô là người phụ trách, nếu những trái cây này thật sự hỏng, cô không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Khương Thư Lan rơi vào trầm mặc, cô rất hỗn loạn, bây giờ cô rất hỗn loạn.
Trước đó lấy được 10 vạn cân đơn đặt hàng, cô có bao nhiêu vui sướng thì bây giờ tâm tình cô phức tạp và lo lắng bấy nhiêu.
Cô giống như đang chờ đợi phán quyết tử hình vậy.
Sống hoặc là chết.
Cô không biết loại tình huống không chắc chắn kết quả như này mới khiến cho người ta phải lo lắng.
Khương Thư Lan lo âu đến nỗi đêm cũng ngủ không yên, cô hận nửa đêm không thể bò dậy rồi đi đến toa tàu kiểm tra tình hình.
Chu Trung Phong cũng không chê cô phiền phức, anh chỉ an ủi cô: “Thư Lan.”
“Được rồi, Thư Lan, anh thấy đoàn tàu quá dài, nên sẽ bảo đối phương tăng tốc, chúng ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đến thủ đô.”
“Tới thủ đô rồi, mặc kệ là kết quả gì, chúng ta sẽ gánh vác cùng nhau.”
Anh dỗ dành cô, hệt như đang dỗ một đứa bé, một mực dỗ dành Thư Lan.
Không biết có phải do Chu Trung Phong quá bình tĩnh hay không, dáng vẻ bình tĩnh đó khiến cho sự lo âu của Khương Thư Lan dần lắng xuống.
Cô cắn ngón tay, mười ngón tay đều bị cô cắn hết.
“Chu Trung Phong, 10 vạn cân hàng hóa, nếu hỏng hết thì chúng ta bồi thường không nổi.” Giọng cô mang theo mấy phần nức nở.
Tất cả là do cô quá tự cao tự đại, mới có thể phạm lỗi lớn như vậy.
Chu Trung Phong ôm cô, giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta không cần bồi thường, lúc trước đưa ra quyết định, tất cả lãnh đạo của quân đội đều đã đồng ý.”
“Trách nhiệm này là của chung mọi người, chứ không phải một mình em.”
“Mà nếu như có bồi thường tiền, chúng ta cũng chỉ bồi thường một phần.”
Giọng điệu anh hơi ngừng, hai tay anh nắm lấy bả vai Khương Thư Lan, ép cô phải nhìn vào anh: “Thư Lan, dù có bồi thường tiền, chúng ta cũng có thể bồi thường được.”
“Cho nên Thư Lan, em đừng sợ hãi nữa có được không?”
“Em ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”
Giọng anh giống như có ma chú, đôi mắt thâm thúy kia cũng giống như giếng cổ không gợn sóng.
Bĩnh tĩnh đến tận cùng.
Điều này khiến cho cảm xúc của Khương Thư Lan dần ổn định.
Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, cứ như vậy mà dựa vào ngực Chu Trung Phong, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, một lòng nôn nóng của cô cũng dần trở nên bình tĩnh.
Sau đó cô ngủ thiếp đi.
Chu Trung Phong thở phào nhẹ nhõm, anh nhận ra từ sau khi phát hiện vấn đề kia, hơn hai mươi giờ đồng hồ ở trên tàu, đôi mắt Thư Lan chưa từng nhắm lại hơn một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận