Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 403:

Công trái này được phát hành mấy tháng, nhưng không một ai mua.
Khương Thư Lan chính là một khách hàng lớn, cô đã mua hai ngàn tệ.
Đây đâu giống mua công trái, mà rõ ràng là cống hiến cho quốc gia.
Một đồng chí có tư tưởng giác ngộ cao như thế này, đáng được tuyên dương.
Khương Thư Lan sửng sốt, Miêu Hồng Vân bên cạnh liền đẩy cô, chị ấy nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời: “Đây là đồng chí Khương Thư Lan trong quân đội của chúng tôi, người đàn ông của cô ấy tên là Chu Trung Phong, người đó là phó đoàn trẻ tuổi nhất của chúng tôi, tiền đồ vô lượng.”
Lúc Khương Thư Lan còn chưa kịp phản ứng lại, Miêu Hồng Vân đã nói xong hết rồi.
Khương Thư Lan: “????”
Những lời đó làm cho ánh mắt nữ cán sự kia càng thêm nhiệt tình: “Thì ra là vậy, này gọi là chồng ưu tú, vợ cũng có giác ngộ cao. Đồng chí yên tâm, lãnh đạo chúng tôi đã nói, lúc đó chúng tôi sẽ tới tận cửa phát cờ thưởng cho cô.”
Khương Thư Lan ngơ ngác trong chốc lát, cô chỉ đi gửi tiết kiệm, rồi mua công trái xây dựng Tổ quốc, sao tự dưng nữ cán sự của hợp tác xã lại muốn phát cờ thưởng cho cô chứ!
Nhưng mà Khương Thư Lan rất nhanh đã phản ứng lại, cô suy tính hành động của nơi này.
Trong đầu cô lập tức xoay chuyển thật nhanh, cô cười tủm tỉm rồi gật đầu: “Cống hiến vì quốc gia, đây là chuyện mà mỗi người dân chúng tôi nên làm.”
Sau khi nói xong, cô liền kéo tay đối phương, chân thành nói.
“Đồng chí, cô yên tâm, tôi trở về nhất định sẽ tuyên truyền thật tốt, tuyên truyền quốc gia tốt như thế nào, tuyên truyền rằng hợp tác xã và công trái có lợi ra sao, cô yên tâm đi, cô giúp chúng tôi thế này, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô nhanh chóng hoàn thành chỉ tiêu công việc.”
Nữ cán sự nghe vậy, cô ấy vô cùng cảm động: “Đồng chí, nếu như mỗi người đều có tư tưởng giác ngộ cao như cô, chúng tôi cũng không cần lo lắng cho công việc của mình nữa.”
“Đồng chí, tôi thật sự, thật sự rất cảm ơn sự cống hiến của cô.”
May mà ông trời thương tình, công trái này đã phát hành mấy tháng, nhưng chẳng ai mở hàng, cô ấy sắp bị lãnh đạo mắng chết rồi.
Những hợp tác xã ở nơi khác, dù bán tệ thế nào, ít nhiều gì người ta cũng đã được mở hàng không phải sao?
Vì vậy nên nữ cán sự xem Khương Thư Lan chẳng khác nào đại ân nhân của cô ấy.
Khương Thư Lan khiêm tốn nói: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
Đợi đến khi Khương Thư Lan và Miêu Hồng Vân rời đi, nữ cán sự còn không quên vẫy vẫy tay: “Đồng chí, tôi tên là Lý Hồng Anh, lúc cô tới đổi nhớ phải tìm tôi đấy!”
Tên cũng đã nói ra, có thể hiểu được đối phương có biết bao nhiêu là chân thành.
Khương Thư Lan gật đầu với nữ cán sự: “Chắc chắn rồi.”
Chờ rồi khỏi hợp tác xã, Miêu Hồng Vân không khỏi nhìn Khương Thư Lan, chị ấy nhìn trái nhìn phải.
Khương Thư Lan sờ sờ mặt cô: “Sao vậy?”
Miêu Hồng Vân không khỏi nói: “Chị nhìn xem đầu óc em phát triển như thế nào.”
Rõ ràng Khương Thư Lan chưa nói gì, chỉ ho một cái, tên tuổi của hai vợ chồng bọn họ đã được truyền ra ngoài.
Khương Thư Lan có thể từ một suy ra ba, có thể ứng phó ngay lập tức, trở về còn tuyên truyền cho các chị dâu khác mua công trái xây dựng Tổ quốc.
Bao nhiêu phản ứng đó thôi đã đủ để người ta phải giơ ngón cái lên.
Khương Thư Lan không khỏi cười: “Em làm sao lợi hại như chị nói được, không phải nhờ chị nhắc nhở em sao.”
Nhờ có Miêu Hồng Vân nhanh mồm nhanh miệng, cô mới phản ứng kịp thời, chuyện phát cờ thưởng này, tốt hơn nhiều so với cô nghĩ.
Cô là chị dâu mới được gả tới, tất nhiên không hiểu rõ tình huống bên trong bằng quân tẩu lâu năm như Miêu Hồng Vân.
“Đó cũng là do em thông minh, phản ứng nhanh.”
Miêu Hồng Vân nhịn không được liền nói: “Em đừng xem thường cờ thưởng này, địa phương và quân đội chúng ta có chút không hợp nhau, chờ hợp tác xã phát cờ thưởng cho em, trong quân đội sẽ lập tức bùng nổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận