Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 916:

Chỉ là, làm sao mà đi thì nhóc phải kiếm một cái cớ.
Trạm xe lửa của thành phố Bình Hương, người qua lại đông đúc.
Cha Khương và mẹ Khương dẫn theo Tiểu Thiết Đản, hơn 2 giờ mấy chiều tới trạm xe.
Mùa đông của thành phố Bình Hương thật sự rất là lạnh, nhiệt độ xuống dưới mức âm vài độ C, đi ra khỏi phòng chờ tàu xe, gió lạnh bên ngoài tạt vào, đau hết cả xương khớp.
Mẹ Khương giậm giậm chân, quàng khăn chặt chẽ lại cho Tiểu Thiết Đản, lại nhịn không được mà cảm khán nói: “Vẫn là mùa đông ở hải đảo thoải mái hơn.”
Không phải là ở nơi quê hương không tốt, mà mùa đông ở quê thật sự rất là lạnh, lạnh đến mức mà khiến cho người ta không muốn đưa tay ra luôn.
Cha Khương chỉ “Ừm” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mây mù u ám hết cả: “Long sàn cũng không bằng ổ chuột.”
“Được rồi, làm xong rồi mau về đi, đừng để bão tuyết thì đường đi lại bi phong tỏa, nói không chừng còn có thể về kịp trước buổi cơm tối.”
Trên đường đi, xe gặp phải sạt lở núi, cũng coi như là may mắn, không bị bão tuyết vùi lấp, nhưng lại bị trễ mất hơn một ngày trời, vốn dĩ là mất 3 ngày đường, nhưng lại mất gần 5 ngày trời mới tới.
Cũng may là lúc ở hải đảo, Thư Lan đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho bọn họ, công thêm việc đã chuẩn bị rất nhiều đặc sản cho gia đình họ.
Nếu không thì bọn họ ở trên xe lửa, tuy là không đói bụng, nhưng mà lại phải đi mua thức ăn với giá rất là đắt đỏ.
Mắc như vậy thì có ai mà mua ăn cho nỗi chứ!?
Mẹ Khương “Ừm” một tiếng, một bên thì đang dắt theo Tiểu Thiết Đản, một bên thì hỏi nhóc: “Có thấy chỗ nào không khỏe không hả?”
Số thuốc ở trên đường đi đã uống hết.
Tiểu Thiết Đản lắc lắc đầu, lộ ra một đôi mắt đen nhánh: “Không có.”
“Chúng ta mau về đi, con muốn gặp cha.”
Lời nói vừa dứt, cha Khương và mẹ Khương cũng nóng lòng trở về nhà hơn.
Bọn họ vừa rời đi.
Trâu Dược Hoa dẫn theo Trâu Dương, xách theo túi đựng được đan bằng mây, quàng khăn choàng lên, nhìn thấy đã sắp gần vào trạm rồi, Trâu Dương vẫn còn quay đầu lại nhìn.
Trâu Dược Hoa siết chặt vé tàu xe lửa, nhịn không được, hối thúc nói: “Dương Dương, nhanh chân lên, đừng đễ trễ giờ.”
Anh ta đã phí rất là nhiều công sức, lấy lý do là đi khám bệnh, mới lấy được giấy chứng nhận đi dài ngày, nếu như mà bỏ lỡ cơ hội này thì khó mà mua vé được.
Trâu Dương chỉ “Ừm” một tiếng, đuổi theo lên trên, nhưng lại không chịu được mà quay đầu lại nhìn.
Trâu Dược Hoa biết rằng tâm tính con trai mình vững vàng, không phải là đứa ham chơi lêu lỏng, liền hỏi: “Sao rồi, đây là? Nhìn con cứ như đang suy nghĩ đâu đâu vậy.”
Trâu Dương quay đầu quét mắt nhìn thêm lần nữa, xoa xoa mày nói: “Hình như là con nhìn thấy ông bà nội Khương, cùng với cả Khương Bình An nữa.”
Nhắc tới người nhà họ Khương.
Sắc mặt của Trâu Dược Hoa có chút khó coi: “Có thể là con nhìn nhầm rồi, con đã quên Giang Mẫn Vân nói rồi sao, lúc Khương Thư Lan gả cho Chu Trung Phong, đã dẫn theo Khương Bình An cùng đến hải đảo, hơn nữa Khương Thư Lan….”
Anh ta có vài lời không thể nào nói tiếp nữa: “Cô ta có thai, ông bà Khương cũng đi cùng để chăm sóc mà.”
Cho nên bọn họ làm sao mà có thể ở thành phố Bình Hương được cơ chứ?
Cho dù là bọn họ có ở đó thì cũng phải là ở hải đảo.
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Trâu Dương có vẻ tốt hơn một chút: “Chắc là con nhìn nhầm rồi!”
Nó lại quay đầu qua nhìn, nhóc không quan tâm đến ông nội Khương, bà nội Khương, mà là Khương Bình An.
Một người có sự uy hiếp rất lớn đối với nó.
Nhóc là đứa nghiên cứu vật lý, hơn nữa, Khương Bình An cũng là nghiên cứu vật lý, thậm chí, tài năng thiên phú của đối phương còn hơn nó một bậc.
Nửa đời người trước, Trâu Dương cứ cho rằng chính bản thân mình là thiên tài, mới thiếu niên đã thành danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận