Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 387:

Còn địa chỉ này cô không hề biết.
Thậm chí còn chưa từng nghe đến.
Rốt cuộc là ai đã gửi thư chứ? Lại còn chỉ đích danh nói là gửi cho Khương Thư Lan cô.
“Sao thế?”
Miêu Hồng Vân cũng đi ra để lấy thư từ nhà mẹ đẻ, thấy Khương Thư Lan đang ngẩn ngơ cầm phong thư, chị ấy không khỏi tò mò hỏi.
Mỗi lần người đưa thư đến phát thư, về cơ bản chị dâu nào cũng sẽ chạy ra hỏi một câu rằng có tin của nhà họ không.
Tuy việc gửi thư này không thường xuyên, nhưng đây là cách để liên lạc với người trong nhà.
Điện thoại và điện tín thì thứ nhất là có hơi đắt, thứ hai là phải đến văn phòng tổng đài.
Cho dù bên ngoài gọi tới hay bọn họ gọi đi, tiếp viên đều sẽ nghe thấy, nói chung là không tốt cho lắm.
Không được riêng tư như viết thư.
Khương Thư Lan cầm thư, cô mím môi cười: “Không có gì đâu ạ.”
Cô chưa chắc chắn nên không muốn nói ra, chỉ tăng thêm rắc rối mà thôi. Chờ cô xác nhận xong rồi nói sau.
Nhưng cô không nghĩ rằng, khi biết được người đưa thư tới, Tiêu Ái Kính vội vàng chạy từ văn phòng ra, chị ta đuổi theo và hỏi: “Đồng chí nhỏ, có thư của tôi không?”
“Tôi tên là Tiêu Ái Kinh, người đàn ông của tôi là Tống Vệ Quốc.”
Lúc nhắc đến Tống Vệ Quốc, giọng điệu của chị ta rất kiêu ngạo.
Người đàn ông của chị ta là chính ủy, chỉ cần cái này truyền ra thôi, đã có không biết bao nhiêu nhóm chị dâu xem chị ta là người dẫn đầu rồi.
“Có ạ.”
Người đưa thư kia lục lọi trong túi ra một phong thư rồi đưa cho Tiêu Ái Kinh.
“Thư gửi từ thành phố Bình Hương, tỉnh miền Đông.”
Ngừng một chút, bỗng nhiên người đưa thư nhớ tới cái gì, cậu ta nói với Khương Thư Lan: “Vị đồng chí này, điạ chỉ thư của cô hơi đặc biệt, tôi đề nghị cô nên kiểm tra đối chiếu với người gửi, loại thư này chúng tôi thật sự rất khó xử lý.”
Loại thư có địa chỉ không rõ ràng thế này, về nguyên tắc thì họ không nên phân phát.
Nhưng mà bởi vì Khương Thư Lan cũng là một chị dâu trong quân đội, chồng của cô là quân nhân, bọn họ sợ lỡ như đây là thư khẩn cấp thì sẽ bị chậm trễ cho nên mới quyết định phân phát.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Thư Lan, hay chính xác hơn là nhìn phong thư trên tay Khương Thư Lan.
Bỗng nhiên ai nấy cũng cảm thấy tò mò.
Nhất là Tiêu Ái Kính, chị ta chợt nghĩ tới những gì cháu gái Giang Mẫn Vân nói, Khương Thư Lan có nhân tình ở quê, người đó vì cô mà từ bỏ công việc, dự định tới hải đảo tìm cô.
Mà ngay lúc này, một phong thư xuất hiện với địa chỉ xa lạ, hầu như không cần nghĩ nhiều cũng biết bức thư này đến từ đâu.
Ánh mắt Tiêu Ái Kinh lóe sáng, chị ta cố tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua bức thư trong tay Khương Thư Lan, quả nhiên chị ta thấy được một cái địa chỉ mơ hồ.
Tiêu Ái Kinh cười cười, giả vờ lơ đễnh nói: “Tôi đề nghị nên đi kiểm tra, loại thư không rõ nguồn gốc này, nên để mọi người cùng nhau nhìn xem thì tốt hơn, như thế không chỉ tốt cho cô, mà còn tốt cho phó đoàn Chu, dù sao phó đoàn Chu đang ở thời khắc mấu chốt để thăng chức, lỡ như thư này do đặc vụ của địch viết, chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến phó đoàn Chu nhà cô sao?”
“Chúng ta đều là phụ nữ, không nói đến việc có thể giúp đỡ người đàn ông nhà mình hay không, nhưng ít nhất cũng không thể kéo chân sau có đúng không?”
Thư của đặc vụ bên địch sao?
Tất nhiên là không phải, theo suy đoán của Tiêu Ái Kính, tám chín phần là do nhân tình của Khương Thư Lan ở quê gửi tới.
Nhưng mà tất nhiên chị ta sẽ không nói như thế, kế hoạch của chị ta rất đơn giản.
Cô muốn Khương Thư Lan đọc bức thư này trước mặt mọi người, nếu đây thực sự là thư do nhân tình của Khương Thư Lan gửi, thế thì không phải mọi người đều biết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận