Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1074:

Khi người đàn ông này đánh vợ máu chảy khắp phòng, hắn không có bất kì phản ứng gì.
Khi đến lượt hắn, chỉ có một vết rạch trên trán, hắn đã bắt đầu la hét như một con lợn.
Lê Lệ Mai thực sự khinh thường hắn.
Theo sau, cha mẹ đi cùng Miêu Đại Vĩ đã bị sốc khi nhìn thấy một cảnh này, một bên chạy đến giúp Miêu Đại Vĩ, một bên không quên chỉ vào Lê Lệ Mai.
“Lê Lệ Mai, tại sao lại đánh anh mày hả?”
Lê Lệ Mai cầm cái cào sắt trong tay, xoay xuống, cô cười lạnh một tiếng: “Tôi rất vui.”
Đây là câu lúc trước khi cô hỏi Miêu Đại Vĩ tại sao lại đánh Xuân Ni, đối phương đã trả lời như vậy.
Nói xong lời này, Miêu Đại Vĩ thậm chí còn quên cả đau đớn, vẻ mặt giống như đang ăn phải cứt.
Cha Miêu vẫn không quên thể hiện sự uy nghiêm của một người lớn tuổi: "Lê Lệ Mai, đừng quên, tao là chú của mày, Đại Vĩ là anh họ của mày đó!” Sau đó, ông chỉ vào Xuân Ni người đầy thương tích đến mức không thể tự ngồi xuống được, nói: "Người phụ nữ này là người ngoài."
"Mày có chắc muốn đối đầu với nhà mẹ đẻ của mẹ mày vì người ngoài hay không?"
Người ngoài, người ngoài, người ngoài.
Trong mắt những người này, một người phụ nữ không được coi là một con người, ngay cả khi cô ấy đã kết hôn.
Sinh năm người con cho nhà họ Miêu bọn họ mà còn không xứng làm người.
Lê Lệ Mai là một người cứng đầu, cô chính là không sợ những người lớn tuổi gây áp lực cho cô ấy.
Cô làm trò trước mặt cha Miêu, cô nháy mắt với ra hiệu với Răng Nanh, Răng Nanh đã ở bên cô lâu như vậy nên đương nhiên hiểu trong nháy mắt.
Lập tức lao tới và giữ lấy cha Miêu.
Lê Lệ Mai cầm cào sắt, lại hướng đến chỗ của Miêu Đại Vĩ mà đánh, vị trí đánh của cào sắt mỗi lần đều tránh được vị trí chí mạng nhưng lại khiến Miêu Đại Vĩ đau đớn chết đi sống lại, lăn lộn trên mặt đất.
Mẹ Lê nghe thấy động tĩnh và đi ra nhìn thấy cảnh như này, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán: “Lê Lệ Mai, con muốn chết hả?!”
“Mau bỏ xuống cho mẹ.”
Lê Lệ Mai cũng không quay đầu lại, dùng cán gỗ của cào sắt đánh vào lưng Miêu Đại Vĩ ngay trước mặt mẹ Lê.
Nhìn thấy Miêu Đại Vĩ giống như một con chó sắp chết.
Lê Lệ Mai bóp mặt hắn, đánh: “Đau không?”
Đau quá. Nó đau thấu tim gan.
Đau như thấu xương, ngày thường Miêu Đại Vĩ lấy việc đánh người làm niềm vui, không bao giờ biết rằng việc bị đánh lại có thể đau đến thế.
Vết thương đau đến mức co rút, không thể thở hay mở miệng nói được.
Thảo nào, mỗi lần hắn đánh Xuân Ni, Xuân Ni không bao giờ kêu, như thể cô ấy đang để bản thân bị đánh.
Tuy nhiên, Miêu Đại Vĩ lại càng ghét kiểu đánh đập mà không la hét này, theo ý của hắn, sau khi bị đánh đập như vậy, hắn cảm thấy không thỏa mãn.
Hắn thích rằng khi đánh ai đó, Xuân Ni quỳ xuống và lớn tiếng cầu xin sự thương xót.
Nhưng không.
Ban đầu, Xuân Ni sẽ cầu xin sự thương xót và kêu người giúp đỡ, nhưng càng về sau, số lần càng tăng lên, Xuân Ni dường như chấp nhận số phận của mình.
Vì vậy, đối mặt với câu hỏi của Lê Lệ Mai, Miêu Đại Vĩ không thể phát ra âm thanh nào.
Lê Lệ Mai buông tay ra, cô cảm thấy người đàn ông này thật giống đồ bỏ đi, cô bước đến gần Xuân Ni, đỡ cô ấy đi đến trước mặt Miêu Đại Vĩ.
Kết quả lại bị mẹ Lê chặn lại: "Lê Lệ Mai, con không thể làm như vậy được."
"Nếu con muốn đánh Đại Vĩ thì phải bước qua xác mẹ trước đi.” Lê Lệ Mai chỉ cảm thấy thật nực cười khi nhìn thấy mẹ cô phản ứng dữ dội như vậy, con người luôn là như thế, khi dao không ở trên người mình thì sẽ không biết đau.
Xuân Ni ở nhà họ Miêu đã bị đánh nhiều lần như vậy, nhà họ Miêu không biết sao?
Mẹ Lê không biết sao?
Không, bọn họ đều biết, bọn họ chỉ cho rằng phụ nữ bị đánh là chuyện đương nhiên, trên đời này không có người phụ nữ nào không bị đánh, nhưng cũng như thế mà khi đến lượt đàn ông bị đánh thì bọn họ lại thấy sai, trong lòng cảm thấy không nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận